Yêu ma trong nhà

Một hôm, giữa lúc trưa hè nóng nực, Nhược Chân đang lo lắng về mấy công việc ở triều đình ban sáng nên không thể nằm yên được. Ông đứng dậy đi ra phía cửa sổ, nhìn ngắm quang cảnh phố phường cho khuây khỏa bớt. Bỗng ông thấy một người có dáng dấp nửa hòa thượng, nửa đạo sĩ trong bộ quần áo cũ kỹ đang đứng trước cửa nhà ông nhìn ngắm, rồi người đó chắc lưỡi than thở:

– Một ngôi nhà tuyệt đẹp ở địa thế rất tốt như thế này đáng lẽ phải là nơi hưởng phúc, nhưng tiếc thay lại là nơi trú ngụ của loài yêu ma, quỷ quái !

Vốn không phải là người quá cả tin vào những chuyện bói toán, số mệnh, nhưng dù sao Nhược Chân cũng là một quan văn được học hành tử tế nên luôn biết kính trọng những vị cao tăng, đạo sĩ. Hơn nữa người vừa nói tuy có dáng nửa tiên nửa tục, quần áo không tề chỉnh nhưng đôi mắt ông ta sáng rực, giọng nói trầm vang chứng tỏ không phải là người xấu nên Nhược Chân vội chạy xuống nhà, cung kính hỏi vị đạo nhân:

– Chẳng hay sư phụ tu hành ở núi nào? Vì sao lại nói nhà tôi như vậy?

Người kia cười ha hả đáp:

– Chào quan lớn, tôi là người thích đi lang thang khắp thiên hạ, hôm nay qua đây đúng là thấy ngôi nhà lớn của ngài có dấu hiệu của yêu quái.

Nhược Chân sợ hãi vội mời đạo nhân vào nhà để hỏi thăm về chuyện yêu quái. Đạo nhân gật đầu ưng thuận rồi cùng vào. Sau khi yên vị chủ khách, ông ta mới nghiêm giọng nói:

– Bần đạo tuy không giỏi giang gì nhưng cũng võ vẽ được một chút về thuật tướng số do sư phụ bần đạo truyền dạy. Nay xin ngài cho mời tất cả người trong nhà đến cho bần đạo xem thử, nếu thấy đúng yêu quái thì bần đạo sẽ đặt mạnh chén trà xuống làm hiệu cho ngài biết.

Trần Nhược Chân nghe theo đạo nhân, cho gọi hết gia nhân trong nhà lên, thấy ồn ào, Trần phu nhân cũng ra xem. Đạo nhân xem qua tất cả mọi gia nhân nhưng đều không tỏ dấu hiệu gì. Đến khi người cuối cùng rời phòng, mới nói với Nhược Chân:

– Phép của tôi rất hiệu nghiệm, không thể nhầm được, vậy trong nhà còn ai xin gọi ra hết cho bần đạo xem thử.

Nhược Chân bèn truyền gia nhân gọi công tử và tiểu thư ra chào đạo sư. Vừa nhìn thấy hai người bước vào phòng, đạo nhân đã đặt mạnh chén trà xuống bàn, cất tiếng nói:

– Ôi, công tử và tiểu thư nhà quan lớn thật kỳ vĩ khác thường, ắt hẳn sau này công tử sẽ làm đến quan to, còn tiểu thư hẳn là nhất phẩm phu nhân.

Nghe mấy lời nói suồng sã, hai anh em Tuyết Mai rất giận nhưng không dám tỏ ra mặt mà chỉ nhìn cha mẹ ra ý hỏi vị đạo nhân lạ lùng này là ai. Nhược Chân cho phép hai con lui vào nhà trong rồi băn khoăn hỏi đạo nhân:

– Sư phụ liệu có nhầm lẫn gì chăng? Hai con tôi làm sao lại có thể là loài yêu ma được.

Đạo nhân cười to đáp:

– Bần đạo xưa nay chưa nhìn nhầm bao giờ, việc xem người tôi đã làm giúp quan lớn rồi, vậy xin tạm biệt.

Nói rồi vòng tay lên chào rồi đi thẳng, Nhược Chân giữ lại không kịp.

Sau khi đạo sư ra đi, Nhược Chân trong lòng không yên. Làm sao lại có chuyện hai đứa con của ông là yêu quái được. Nhưng qua nói chuyện với đạo nhân, nhất là khi nhìn thẳng vào đôi mắt sáng rực của ông ta, Nhược Chân có cảm giác đạo sư này là người thực thà. Vậy sự thể ra sao đây?

Sáng sớm hôm sau, Trần Nhược Chân lên kiệu vào triều như thường lệ. Đi đến nửa đường, bỗng đòn kiệu của ông bị gẫy gục, cùng lúc ông bỗng thấy hoa mặt choáng người. Suy nghĩ một lúc, ông sai một gia nhân tin cẩn đến sai hắn tìm gặp quan đồng môn Trần Thiết nhờ tâu giúp với đức vua Nhân Tôn là hôm nay ông bị bệnh, xin nghỉ chầu một hôm, rồi ông thuê một cỗ kiệu nhỏ về nhà. Về đến cửa, đầu óc ông bỗng trở nên nhẹ nhõm như không hề có chứng đau đầu vừa xảy ra. Rất ngạc nhiên, linh tính Nhược Chân bỗng mách bảo ông có điều gì lạ lùng. Ông lặng lẽ đi vào nhà, trong nhà vắng vẻ vì giờ này ai trong nhà cũng có việc. Ông qua tìm hai con thì chúng không có trong phòng, hơi lạ ông truyền hỏi mấy gia nhân thì mấy người đều bảo là không thấy công tử và tiểu thư ra khỏi nhà. Nhược Chân băn khoăn suy nghĩ một lúc rồi cho phép bọn họ trở về làm tiếp việc của mình. Ông đứng dậy, tự mình đi tìm khắp nơi nhưng đều không thấy Phi Long và Tuyết Mai đâu. Đứng giữa vườn hoa nghỉ một lát rồi ông định sai gia nhân đi tìm thì bỗng ông chú ý đến một căn nhà nhỏ nằm ở góc vườn. Xung quanh um tùm cây cối lại nằm ở góc vườn nên Nhược Chân cũng hơi bất ngờ, ông đi lại gần ngôi nhà, dường như trong đó đang có tiếng người, ông vội rảo bước lại gần, tiếng nói vừa thoảng qua nghe rất quen. Vén những cành cây rậm rạp, ông ghé mắt nhìn qua khe cửa sổ nhìn vào và như chết sững khi nhìn thấy cảnh tượng trong nhà …

Trong căn nhỏ, Phi Long và Tuyết Mai đang lõa lồ nằm với nhau trên giường, cả hai đều đầu tóc rối bù, khuôn mặt đầy vẻ thỏa mãn sau một cơn mây mưa nặng nề. Nhược Chân như bốc hỏa trong đầu, ông định đạp tung cửa để xông vào đánh chết hai đứa kia, nhưng không hiểu sao chân ông vẫn đứng yên. Trong nhà, giọng Tuyết Mai thỏ thẻ:

– Anh à, chúng ta cứ phải gặp nhau lén lút như thế này thì không hay chút nào, làm sao có thể quan hệ công khai được bây giờ nhỉ ?

– Cứ từ từ em ạ, đợi khi nào vợ chồng Nhược Chân qua đời chúng ta làm gì chả được.

– Đợi đến lúc đấy thì muộn quá. À, nhắc đến chuyện sống chết em lại nhớ đến lão đạo sư lúc chiều, em thấy lão ta có vẻ đoán biết được phần nào lai lịch của chúng ta đấy, em lo sợ lắm.

Phi Long cả cười:

– Em chớ lo, làm sao lão ta biết được.

– Em nghĩ là lão ta đã đoán ra được phần nào và chắc đã nói với Nhược Chân rồi. Nếu ông ta đi mời đạo sĩ đến hại chúng ta thì sao?

Phi Long gằn giọng nói:

– Không việc gì phải lo sợ thế đâu em ạ. Chúng ta cũng đâu có biết lai lịch, nguồn gốc của mình, chỉ đến khi trong giấc mơ, đọc câu chuyện được khắc trên cây gạo chúng ta mới rõ kiếp trước anh là Đỗ Sinh, còn em là Phương Lan, nay kiếp này chúng ta lại được đoàn tụ thì còn gì vui hơn nữa. Còn nếu Nhược Chân định mời đạo sư. Ngoài sư cụ Pháp Chân ra còn ai có thể hại chúng ta được đây ? Những hòa thượng, đạo sĩ tầm thường thì chúng ta chỉ khẽ dơ tay là đã cướp được bùa chú của chúng rồi, đừng lo nghĩ nữa em ạ.

Nói rồi chàng lại ôm lấy Tuyết Mai, đẩy nàng nằm xuống giường, bàn tay nóng rực của chàng lại ve vuốt trên thân thể khêu gợi của nàng, Tuyết Mai cũng ngửa người đón nhận, mắt nàng khẽ nhắm lại, miệng rên khẽ những tiếng nhỏ nhỏ đầy kích thích, hai người lại say sưa cuốn vào một trận ân ái mới.

Đứng ngoài nghe thấy câu chuyện giữa hai người. Trần Nhược Chân sợ toát mồ hôi, gai ốc nổi đầy mình. Ông lảo đảo đi vào nhà trong, lòng nghĩ thầm: “Không biết kiếp trước Nhược Chân này đã làm nên tội gì mà nay bị nạn này, mong mãi mới có được hai đứa con, không ngờ đều là tuồng yêu quái”. Đêm đó nằm thao thức, Nhược Chân quyết định phải đi tìm bằng được sư cụ Pháp Vân để nhờ trừ yêu. Sáng hôm sau, ông nói thác với vợ con và gia nhân trong nhà là có việc quan phải đi gấp. Lân la, dò hỏi gần một tháng trời, ông mới được mấy người già ở thôn Đông phía nam Thăng Long cho biết: