Xin anh đừng buông tay

Tôi tặng em môt cây vĩ cầm mà tôi đặt mua tận châu âu, em mân mê và cảm ơn tôi vì món quà quý. Em đàn cho tôi nghe bài “Romeo et Juliette”, tiếng đàn của em làm không gian tĩnh lại, mọi người xung quanh hướng mắt về chúng tôi, tiếng đàn em dứt mọi người ồ lên vổ tay tán thưởng. Tôi với cây đàn guitar treo trên góc tường đàn và hát cho em nghe bài “Mưa hồng”. Em trầm trồ.
– Lần đầu nghe anh hát đó, hay thật. Em biết đàn thôi chứ hát tệ lắm.

Tôi mỉm cười, chúng tôi rời quán và tản bộ dần về phía nhà em. Khoảng 2 km đường mà sao nhanh thế, gần tới cổng tôi dừng lại. Tôi cầm tay em, hôn nhẹ lên bàn tay thon dài mềm mại, tôi nói nhanh.
– Anh xin lỗi… nhưng mình xa nhau em nhé.
– Em bối rối… – Anh đi nước ngoài ah?
– Không, ý anh nói… – mình chia tay nhé

Em thả chiếc xe đạp ngã lăn, một tay cầm đàn một tay em nắm chặt tay tôi.
– Tại sao… do em không cho anh ah… nếu vậy em sẽ cho.
– Không phải… Anh sẽ không giải thích gì cả.
Em òa khóc…
– Em không chịu!
– Xin lỗi em…
Tôi thả lỏng tay mình dù em cố níu chặt.
– Em xin anh đấy… Xin anh đừng buông tay. – Em nói như van!

Tôi rút tay ra và quay mặt một cách vô tình nhất có thể, tôi đi như chạy để trốn tiếng khóc của em. Tôi thì thầm “Xin lỗi em, anh quá phong trần còn em thì trong sáng, ở bên anh chỉ làm em thêm vẫn đục mà thôi”. Đi thật xa, tôi ngoái lại nhìn, em ngồi thụp xuống cạnh chiếc xe tay ôm chặt cây đàn, tôi quay đi và tự nói: “Xin lỗi em, Cầu cho em hạnh phúc”!

— Hết —