Vượt qua ranh giới chị em

– Ah… Nam… em thô bạo quá… ah…

– Em sắp…

– Không… ah… Nam… dừng lại… rút nó ra…

Cô vùng vẫy, cô và anh là chị em, không thể nào làm chuyện này được. Anh không được phép ra bên trong, cô sẽ có thai mất. Nếu cô có thai, cô biết ăn nói làm sao với ba mẹ ở dưới đây? Cô khóc nức nở, gồng người lên để đẩy anh ra, hét.

– Nam… ah! Nếu em dám ra bên trong… chị ah… chị sẽ hận em cả đời…

– Nhưng em…

– Mau… dừng lại mau… Ah… chị… chị sẽ không tha cho em đâu! Mau rút ra! Ah…

– Em…

Nghe cô nói thế, anh mới chịu từ bỏ ý định ra trong cô, ngay khi chuẩn bị ra anh lập tức rút ra, bắn ra ngoài. Cô cuối cùng cũng thả lỏng, thở gấp vì mệt mỏi, ánh mắt mơ màng nhìn anh. Cả căn phòng chỉ còn tiếng thở gấp, không khí không hề tốt hơn mà còn ngột ngạt hơn…

– Chị… em xin lỗi…

– Tại sao…

Cô ôm mặt khóc, tại sao lại là anh, đứa em trai to xác của cô… tại sao lại là anh chứ? “Mình biết… đối mặt với chuyện này thế nào đây?” Dù cả hai không cùng chung huyết thống, anh là con riêng của ba, còn cô là con riêng của mẹ, nhưng cả hai vẫn là chị em cho nên việc này là trái đạo lý… làm sao có thể…

– Em xin lỗi, chị đừng khóc.

– Dù chúng ta không cùng huyết thống… nhưng chúng ta vẫn là chị em mà?

– Em xin lỗi, lúc đầu em thấy chị không phản đối cho nên em mới…

– Chị đã không tin vào mắt mình… chị đã nghĩ đó chỉ là mơ cho đến khi… em thật sự chạm vào chị, chị mới biết đó là sự thật!

Cô khóc nấc, cô đã mất cảnh giác vì nghĩ đây chỉ là mơ, không, đúng hơn là một cơn ác mộng! Cô và anh là chị em, cả hai không thể nào có tình cảm với nhau được, điều đó là không thể!

– Nhưng em… em yêu chị!

– Không thể nào đâu Nam… chúng ta là chị em, chúng ta không thể nào yêu nhau được!

– Không, chúng ta có thể mà chị! Chúng ta có thể mà!

Anh ôm lấy cô vào lòng mình, bên dưới bị động khiến cô có chút nhói, hai chân tê hết rồi, không cử động được nữa. Cô biết, cô cũng đã lỡ… có chút tình cảm vượt giới hạn chị em với anh, nhưng cô không thể nói được…

– Không thể… em buông chị ra!

– Anh yêu em! Anh biết, em cũng có tình cảm với anh mà?

– Em xưng hô kiểu gì đấy!? Bỏ chị ra!

– Em nói đi! Em có yêu anh, phải không…

Cô như chết lặng trước câu hỏi của anh, cô biết trả lời sao đây? “Mình… mình phải làm gì đây?” Cô không thể giấu cảm xúc của mình được, cô thực sự có tình cảm với anh, cô không thể chối bỏ nó được, mặc dù điều này là sai… nhưng nếu là sai thì cô cũng muốn được sai một lần!

– Mặc dù điều này là sai nhưng… chị có, chị có yêu em, Nam!

Anh mừng rỡ, ôm chặt lấy cô. Vậy là không chỉ có anh là có tình cảm vượt mức chị em, cô cũng thế, cô cũng yêu anh, điều này thật tuyệt vời! Cô chợt mỉm cười, được nói ra thật tốt…

– Ba mẹ… họ sẽ không giận chị đâu. Họ nhất định sẽ chúc phúc cho chúng ta.

– Chị cũng… mong là vậy.

— Hết —