Vào nhầm xóm trọ

Buổi trưa vẫn như hôm qua, nó ăn cơm quán xong về thì thấy một số phòng đã có người ở nhà. Phòng bên cạnh phòng nó là của bé My ở cùng bé Phương. Nó mãi mới nhớ được tên của mấy cô bé sinh viên ấy. Nó để ý bé My hơn, tuy My nhỏ nhắn và cũng không xinh như Phương nhưng nó nghĩ My sẽ phù hợp với người như nó. Nó hiểu rằng trèo cao quá thì ngã sẽ đau, cứ chọn đối tượng phù hợp rồi mới tính tiếp được.

Thấy hai cô bé đang nấu ăn ở phòng nó vào bắt chuyện luôn.

– Chào mọi người, đang nấu cơm à, cho anh đăng ký một suất nhé.

– Vâng, nếu anh không chê thì vào ăn với hai đứa bọn em. – Hai cô bé nói với nó.

– Anh đùa vậy thôi chứ anh ăn quán rồi. Bọn em con gái tự nấu ăn được chứ anh lười lắm, ở một mình ăn quán cho nhanh. – Nó vẫn đứng ở cửa phòng và nói vào.

– Hay anh góp gạo nấu cơm chung với bọn em. Anh ở một mình cũng ngại nấu là phải, chị Quỳnh bữa tối cũng ăn cùng hai đứa em luôn ấy. – My nói với nó.

– Anh ngại lắm, mới quen đã phiền bọn em như vậy không hay. Mà cái bà Quỳnh hay xỏ xiên anh lắm. – Nó nghĩ cảnh ăn cùng với bà chằn Quỳnh kia là thấy không ổn rồi.

– Có gì mà ngại hả anh, toàn ở quê xa cả, bọn em cũng mới ở đây được gần hai tháng thôi, có chị Quỳnh thì ở mấy năm rồi. Chị ấy hay trêu trọc mọi người thế thôi chứ tốt tính lắm anh ạ. – Phương lên tiếng nói với nó.

– Đúng đấy anh, anh cứ ở một thời gian sẽ thấy mọi người ở đây quý mến và sống tình cảm với nhau lắm. Anh cứ nấu ăn chung với bọn em không ngại gì đâu. – My cũng nói vào.

– Vậy cảm ơn hai em trước nhé. Tối nay chị Quỳnh về thì anh sang bàn với mọi người. Thôi bọn em ăn cơm đi anh về ngủ chút. – Nó nói rồi sang phòng của mình.

Nằm trong phòng nó nghĩ, nếu được nấu ăn chung với hai cô bé này thì tốt quá, nó càng dễ tiếp cận My. Nhưng nghĩ tới bà chị Quỳnh nó hơi ngại, chị ấy như có cái gì đó át vía nó vậy, rõ ràng nó không phải người nhút nhát, càng không phải loại con trai nhát gái. Với con gái nó rất tự tin bắt chuyện làm quen mà.

Phần 3

Buổi chiều tối nó ngủ dậy rồi lấy quần áo chuẩn bị đi tắm, bước ra cửa nó chạm mặt ngay chị Quỳnh, chị có vẻ cũng đang chuẩn bị đi tắm.

– Nè nhóc, lại rình chị đi tắm rồi vào tắm theo hử. – Chị Quỳnh lại giọng châm chọc nó.

– Nhà tắm có hai phòng, chị tắm một phòng, em tắm một phòng liên quan gì nhau đâu. – Nó phản ứng lại.

– Ai biết được có người lại rình trộm tui tắm thì sao, xã hội giờ phức tạp lắm tin sao được. – Chị Quỳnh tiếp tục nói giọng châm chọc nó.

– Chị nghĩ gì mà xa quá vậy, thôi chị đứng đó cho muỗi nó ăn, em đi tắm. – Nó nói xong rất nhanh chóng bước vào cửa phòng tắm và đóng xầm lại.

Nó nghĩ sao bà chị này hay trêu trọc nó vậy chứ, nó không giận gì chị, dù sao mới tới ở có người nói chuyện như vậy cũng vui mà. Tắm xong nó chuẩn bị đi ăn thì My gọi nó.

– Anh Văn ơi, lát ăn cơm cùng bọn em nhé, không phải đi ăn quán đâu.

– Vậy có được không em. – Nó băn khoăn nói.

– Được chứ sao không, hay chê hai đứa em tui nấu không ngon hử. – Chị Quỳnh bất ngờ nói sau lưng nó.

– Ui chị, làm em giật mình, chị cứ như bóng ma ấy nhỉ. – Nó đã quen dần với kiểu châm chọc của chị nên phản ứng lại luôn.

– Có tật giật mình hả, làm gì xấu xa là không xong với tui đâu nhé, tui học võ từ nhỏ ấy. – Chị Quỳnh dơ nắm đấm về phía nó nói.

– Thôi chị tha cho anh ấy đi, mọi người vào ăn cơm nào. – My lên tiếng hoà giải.

Nó thấy có cảm tình với My rồi đấy, cô bé nhẹ nhàng tìnn cảm thế, đâu như cái bà Quỳnh kia hay tìm cách chọc nghẹo xỏ đểu nó. Nó với chị Quỳnh và My vào phòng My, khi ấy Phương đã dọn cơm xong. Mọi người ngồi xuống ăn luôn. Trong bữa ăn nó nói chuyện về việc đóng góp nấu cơm chung. Nó cứ đóng tiền ăn cả tháng luôn, phòng trường hợp vung tay quá trán vẫn còn cái mà ăn.

Tuy mới quen biết nhau mà nó cảm thấy như quen lâu lắm rồi vậy. Ăn cơm xong nó tự biết ý mang bát ra rửa. Mấy cô gái không cho nó rửa, nó chỉ phải bê ra chỗ vòi nước thôi. Vậy là từ hôm nay nó đã có chỗ ăn mà không phải đi ăn quán nữa rồi. Nó cảm thấy mình thật may mắn khi quen biết những cô gái này.

Buổi tối nó không có việc gì làm nó lại ngồi trước cửa phòng hút thuốc. Nó thấy chị Quỳnh dắt xe máy ra khỏi phòng.

– Chị đi đâu vậy? – Nó hỏi.

– Nhóc có rảnh không đi cùng chị ra đây một lát. – Chị nói với nó giọng nhẹ nhàng hơn mọi khi.

– Không bán em sang Trung Quốc là được, nhưng đừng gọi em là nhóc em mới đi. – Nó nhân cơ hội ra điều kiện với chị.

– Ok, vậy phải gọi là gì hử. – Chị chu cái môi lên nói với nó.

– Cứ gọi tên Văn là được rồi chị. – Nó nói.

– Vậy nhóc Văn, à nhầm Văn biết đi xe máy này không, biết thì đèo chị. – Chị nói rồi chỉ tay vào cái xe máy của mình.

– Biết chứ sao không, chị lấy thêm cái mũ bảo hiểm nữa cho em. – Nó chưa đi xe ga bao giờ nhưng xe số nó lái rất tốt, nó nghĩ chắc cũng giống nhau cả thôi.

– Ừ nhỉ, tý chị quên mất, em đắt xe ra cổng trước đi rồi đợi chị vào lấy mũ. – Chị Quỳnh nói rồi vào lại phòng.

Nó khóa cửa phòng nó rồi đắt xe ra ngõ đứng đợi chị. Lúc ra cửa nó gặp anh Hiếu đi xe máy về.

– Này cu bị cái Quỳnh sai đi đâu à? – Anh Hiếu nói.

– Chị bảo em đi cùng đi đâu em không rõ, anh đi đâu vậy. – Nó hỏi.

– Mấy người này lại nói xấu gì tôi đấy. Tôi nhờ nhóc Văn chở đi cho an toàn, chứ ra đường buổi tối một mình nguy hiểm lắm. – Chị Quỳnh bô bô cái mồm nói, nó không rõ chị đã ra đây từ lúc nào.

– Ai làm gì được em, anh chỉ sợ thằng em Văn đi với em gặp nguy hiểm thì có. – Anh Hiếu nói.

– Tui đang vội nhé, không rảnh rỗi để xử lý anh, anh chờ đấy. Đi thôi Văn, đèo chị đi. – Chị Quỳnh nói xong ngồi lên sau xe.

– Chào anh, em đi đã, nói chuyện với anh sau. – Nó chào anh Hiếu rồi nổ máy kéo ga nhè nhẹ. Nó thấy cũng dễ đi mà, có điều nó thấy chân thừa thãi quá không như đi xe số.

– Đi đâu đây chị, em không biết đường đâu nhé. – Ra tới đầu đường lớn nó nói với chị Quỳnh.

– Chút xíu là quên mất, nhóc, à nhầm Văn cứ đi thẳng rồi rẽ phải… – Chị Quỳnh chỉ đường cho nó đi.

Vòng vèo một hồi thì dừng lại trước một siêu thị, chị bảo nó gửi xe rồi đi vào. Nó nghĩ thôi đúng là bị lừa rồi, nghe nói đi cùng mấy chị em phụ nữ mua đồ là bị hành xác lắm. Nó tặc lưỡi đi theo chị vào trong.

Chị đưa cho nó một cái giỏ xách, nó phải lẽo đẽo theo chị chờ chị mua đồ. Đi hết gian hàng này tới gian hàng khác, nó thì mỏi chân muốn chết mà chị vẫn cứ tung tăng đi tiếp được. Định nói với chị đi về nhưng nó ngại không thốt lên lời.

– Thôi mua như vậy tạm ổn rồi, thiếu gì mua sau. Văn có mua gì không chị mua cho, coi như trả công hôm nay đi với chị. – Chị Quỳnh tròn xoe mắt nhìn nó nói, cứ như nó là đứa trẻ con vậy.

– Em không cần gì đâu chị, hôm nay chị nhẹ nhàng thế, thôi về được chưa chị. – Nó nặng nhọc xách cái giỏ đầy ắp nói với chị.

– Ơ tui nhẹ nhàng không thích, lại thích tui dữ dằn hử, mấy người lạ thật nha. – Chị nói giọng nửa miền Nam nửa miền Bắc nghe cũng khá dễ thương.

– Sao chị không nói giọng Bắc đi, cứ nửa lạc nửa mỡ vậy, nghe em thấy không quen. – Nó châm chọc chị.

– Kệ tui, quen rồi không thích sửa, hồi trước có nhiều thời gian sống trong Nam với Ngoại nên bị nhiễm một chút thôi. Chứ tui là người Bắc chuẩn đấy. Thôi về đi nhóc Văn. – Chị nói tên nó mà vẫn kèm từ nhóc vào.