Trinh tiết

Tôi gào thét tên em trong câm lặng.

Người con gái của tôi. Hạnh phúc của tôi. Cuộc sống của tôi.

Tôi tự chửi mình là thằng khốn nạn, chó má.

Tôi yêu em. Tôi cần em.

Chưa khi nào tôi cần em đến như thế.

Thượng đế đã mang em đến bên tôi và kéo em ra khỏi cuộc đời tôi 1 cách nghiệt ngã.

Về với anh đi em. Đừng im lặng như thế.

Anh đã sai, anh muốn được sửa sai nhưng anh không thể nữa rồi.

Em không muốn nhìn mặt anh nữa sao?

Em là ai thế Huyền? Thiên thần nhỏ bé trong cuộc đời mênh mông của anh ư?

Không phải! Em là thiên thần đáng yêu và đáng để yêu mà anh đã từng tìm được.

Anh sẽ phải bước tiếp như thế nào khi em dừng lại?

Anh xin lỗi, anh hiểu rồi, anh đã hiểu nỗi đau của em khi anh rẽ sang 1 ngả đường khác, để em lạc lõng trên đoạn đường còn lại.

Giá như ngày xưa em đừng đến.

Giá như ngày trước anh không như vậy.

Em à. Anh phải làm sao?

Tại sao lại ra nông nỗi này?

Tại sao?

Tại sao?

Tại sao?

Tại ai?

– Cháu sang bên này, bác có chuyện muốn nói. – Lão già mặc vét đen nói với tôi.

Tôi cũng không đủ sức chửi rùa lão nữa. Tôi kiệt quệ rồi.

Phòng khách.

– Cháu là bạn Huyền phải không? – Lão hỏi tôi.

Tôi không trả lời.

– Bác là bố Huyền.

Tôi giật mình. Nhìn lên ông, nhìn chằm chằm vào con người ấy. Lần đầu tiên tôi bắt gặp đôi mắt thứ 2 có giọt sương trong đôi mắt. Ôi, ông là bố của Huyền, vậy mà lúc đầu tôi lại nghĩ ông là thằng cha Huyền cặp kè vì tiền. Huyền ơi, anh lại hiểu sai cho em rồi. Anh lại mắc sai lầm lần nữa rồi.

– À, dạ vâng. – Tôi ấp úng trả lời.

– Chắc cháu chưa biết nhiều về gia đình Huyền. Nó mặc cảm về gia đình nên ít kể với mọi người.

Đúng là lần nào tôi hỏi về bố mẹ Huyền, em đều im lặng.

– Huyền mất mẹ từ nhỏ, đẻ Huyền xong được mấy phút thì mẹ Huyền qua đời. Huyền chỉ có mỗi bác là chỗ dựa, nó thiệt thòi lắm cháu ạ. – Ông nói tiếp.

Tôi chưa bao giờ nghĩ Huyền lại ở trong hoàn cảnh như thế, tôi và em quen nhau hơn 2 năm rồi nhưng gần như chả biết gì về em cả. Cũng phải thôi, tôi đã bỏ rơi em đi mà.

– Nhưng hơn 1 năm nay Huyền có thêm 1 chỗ dựa nữa. Cháu có biết là ai không?

Tôi ngạc nhiên hỏi:

– Ai thế ạ?

– Cu Tí ơi, xuống đây ông hỏi cái này. – Ông hét vọng lên trên.

Tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì thì chưa đầy 1 phút sau có 1 thằng nhóc bụ bẫm chạy lạch bạch xuống.

– Dạ, con chào chú – Thằng bé chào tôi bằng giọng đáng yêu quá. Ô kìa, đôi mắt của nó, đúng rồi, lại là đôi mắt đó, đôi mắt long lanh như giọt sương và luôn ẩn chứa 1 nụ cười trong đó.

– Con đừng chào chú, chào bố đi con. – Ông lão nói với thằng bé.

Tôi giật mình. Trợn tròn mắt lên, cái gì thế, ông lão làm sao à. Bố ư? Haha.

– Đây là đứa con trai của cháu và Huyền. – Ông nhìn vào đứa bé.

– Bác nói đùa cháu à. Của cháu với Huyền ư? Không phải đâu? Cháu chưa bao giờ nghe Huyền nhắc đến. – Tôi vừa nói vừa cười và vừa bàng hoàng.

– Cháu không tin cũng phải thôi. Nhưng cháu phải nghe bác nói. Sau khi cháu và Huyền chia tay, Huyền đi xét nghiệm thì đã có thai. Nó nói với bác. Lúc đầu, bác lo lắng và bắt nó phá. Nhưng nó bảo dù như thế nào nó cũng phải giữ bằng được đứa con này. Cho đến tận 9 tháng sau, thì nó đẻ ra Cu Tí đây.

– Nhưng đây chắc gì đã là con cháu? – Tôi vẫn nửa tin nửa ngờ.

– Cháu có nhớ cách đây 4 hôm Huyền thơm lên má cháu không. Lúc đấy, nó cố tình cắn vào má cháu để má cháu chảy máu, rồi lại thấm máu vào khăn của nó. Cho đến tận lúc nó hôn mê, tay vẫn nắm chặt khăn, bác là người cầm chiếc khăn đó đi xét nghiệm ADN, kết quả vẫn còn đấy, cháu đợi bác.

Tôi sững sờ, chân tay run lẩy bẩy. Con tôi ư? Con trai tôi ư? Thật không thế? Tôi làm bố rồi ư? Gì thế? Tôi còn chưa cưới mà. Tôi liếc mắt nhìn sang Cu Tí. Nó đang nhìn tôi bằng 1 ánh mắt tò mò, đôi lông mày của thằng bé hơi nhíu lại. Ôi, nó bụ bẫm thật. Nó là con tôi đấy, con tôi thật đấy.

Tôi khẽ hỏi:

– Cháu tên là gì?

– Dạ, con tên Cu Tí – thằng bé nở 1 nụ cười, đúng là nụ cười thiên thần đó rồi, nụ cười mang lại áng cầu vồng cho mọi người, nụ cười tôi hằng tìm kiếm 2 năm nay và tôi cứ lỡ mình vừa đánh mất nó.

Tôi tìm lại được rồi sao?

– Không, chú hỏi tên thật của con cơ.

– Dạ, con không biết, ai cũng gọi con là Cu Tí, mẹ con gọi thêm 1 tên nữa là Tí Thối. – giọng thằng bé đáng yêu quá, ngờ nghệch của trong sáng, ngốc nghếch của trẻ con, và đứa bé có 1 điều gì đó rất đặc biệt, đủ để làm tôi trong lúc tuyệt vọng nhất thì lại nhoẻn miệng cười.

Bố Huyền đi xuống. Ông đưa cho tôi tờ xét nghiệm ADN. Đứa bé đúng là con tôi rồi. Tôi ôm chầm lấy nó.

– Con ơi! Con của bố ơi!

Tôi gọi tên thằng bé trong hạnh phúc, trong sợ hãi, trong bất ngờ và có lẽ là trong cả 1 sự tiếc nuối nữa. Tôi sẽ trân trọng đứa bé này, giống như đã từng hứa với Huyền vậy. Nhưng lần này tôi sẽ không đánh mất hạnh phúc của mình như vậy nữa đâu. Trinh tiết ư? Cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi. Chỉ có thằng nào điên dồ như tôi mới bỏ người mình yêu vì cái trinh tiết đó. Tôi đã sai lầm nặng quá. “ Em ơi, em có thấu hiểu được suy nghĩ của tôi không? Em hãy tỉnh lại đi. Hãy cùng tôi làm lại 1 lần nữa, chúng ta có 1 đứa con làm cột mốc, ta sẽ đi lên từ đó. Em ơi, làm ơn, thiên thần của tôi ơi, hãy về với tôi đi em”.

– Cháu đọc cái này đi. Đây là bức thư Huyền viết cho cháu đêm hôm qua, nó đã cố dùng chút sức lực yếu ớt của mình để viết cho cháu những dòng cuối cùng.

Tôi mở lá thư.

Những dòng chữ không quá mức nguệch ngoạc nhưng không được nắn nót. Phải thôi, em viết cho tôi trong tuyệt vọng mà.

Hà nội.

Đêm.

2h sáng.

Anh ơi, giờ này anh đang làm gì?

Anh có đang nghĩ đến em không?

Chúng mình xa nhau được 2 năm rồi anh nhỉ. 2 năm em sống trong chờ đợi, nhưng cho đến khi em chết người em yêu vẫn không quay về với em.

Không có em, anh sống ra sao?

Em nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của anh trong giấc mơ của em, vẫn nụ cười ấy, vòng tay ấy, ấm áp và nhẹ nhàng, nhưng lại là cùng với 1 người con gái, không phải em.

Anh đang ở đâu thế người em yêu?

Sao anh lại biến mất khỏi cuộc đời em 1 cách như vậy?

Em làm gì sai à?

Em chưa đủ tốt hả a?

Hay chỉ đơn giản vì em là cô gái không còn trinh? Không, không phải thế đâu, em hiểu người em yêu mà, anh không bao giờ như vậy, em tin anh.

Em yêu anh.

Em nhớ anh.

Em cần anh.

Quay về với em đi được không.

2 năm, 2 năm rồi em gào thét tên anh trong điên dại.

2 năm rồi em lặng bước trên con đường mùa đông lạnh lẽo mà anh hứa sẽ mãi đi bên cạnh em.

Em sẽ mãi yêu anh.

Yêu anh trong từng hơi thở.

Từng nhịp đập.

Từng nhịp một…từng nhịp cuối cùng trong em.

Em vẫn sẽ đợi anh.

Đợi anh.

Thể xác em tan biến thì Huyền hồn em sẽ đợi.

Về với em đi anh.

Cho em được YÊU anh.

Được BÊN anh.

Nhẹ thôi.

Khẽ thôi.

1 lần thôi.

Cho em được bên anh.

Cho nước mắt em ngừng chảy.

2 năm qua đầu óc em quay cuồng trong nước mắt.

Cho em được ôm anh, em muốn được cảm nhận hơi ấm bốc lên từ sự yêu thương.