Trăm nghe không bằng một thấy

Ngồi bên giường bệnh, Cẩm Tú cầm bàn tay con mà xoa xoa nhẹ, cô lặng im ngắm nhìn đứa con gái bé bỏng và cũng đáng thương của mình. Đã là đêm, ánh sáng của chiếc đèn tuyp trên trần phả xuống bên dưới thứ ánh sáng trắng tinh làm bóng của Cẩm Tú đổ xuống nền nhà. Chập tối hôm nay, nhận được cuộc điện thoại của bệnh viện báo con gái đang cấp cứu mà cô gần như là ngất đi. Thủy Tiên là đứa con duy nhất của cô (tất nhiên là tính cho đến thời điểm này) với người chồng biệt xứ, nó là niềm hy vọng, niềm an ủi. Cô yêu và thương con không để đâu cho hết, nhưng không hiểu sao hai mẹ con không hợp nhau, tính cách hai người cũng giường như là mỗi người một ngả, ấy thế nên khi con lớn, mẹ con dần dần xa cách. Cứ nhìn vào mái tóc của mẹ và con là có thể hình dung ra sự khác biệt giữa hai người. Có nhiều lần cô cũng muốn tìm cách gần gũi, thân thiện với con nhưng mười lần như một đều thất bại.

Thủy Tiên vẫn liêm liếp ngủ vì lượng kháng sinh tiêm vào người, bác sĩ nói cô không có vấn đề gì, lượng nước sông trong người và trong phổi đã được lấy ra hết, giờ chỉ cần thêm ít thời gian là có thể tỉnh lại, chắc chỉ phải nằm viện thêm 1 ngày là được về nhà thôi. Đối với Cẩm Tú lúc này điều cô lo lắng nhất không phải là sức khỏe của con, mà chính là nguyên nhân con ngã xuống sông, các bác sĩ phán đoán là do tự tử, nhưng thâm tâm Cẩm Tú không cho là như vậy, chẳng lẽ con mình lại dại dột đến mức ấy hay sao? Chẳng lẽ vì cái tát của mẹ buổi chiều hôm ấy mà quyên sinh hay sao? Rồi ngày mai sẽ ra sao, nếu con đã tìm đến cái chết một lần thì cũng có thể tìm tới nó lần thứ 2, lần thứ 3. Nay có ân nhân cứu mạng nhưng những lần khác thì sao?

Giọt nước mắt nóng hổi trào ra khỏi khóe mắt Cẩm Tú, long lanh như một giọt sương mai lăn tròn qua gò má rơi xuống bên dưới. Giọt nước mắt ấy chưa kịp nguội rơi vào lòng bàn tay đang để ngửa trên tay mẹ của Thủy Tiên làm bắn ra những bọt nước li ti. Bàn tay ấy khẽ cựa quậy, nhỏ thôi nhưng cũng đủ để Cẩm Tú biết là con gái đã tỉnh lại. Cẩm Tú luống cuống nhìn vào mặt con:

– Thủy Tiên, con tỉnh rồi à?

Thủy Tiên không nói gì, đôi mắt từ từ hé ra một chút để nhìn cho rõ cảnh vật xung quanh. Căn phòng bệnh viện không có vật gì đáng để tâm cả, chỉ có ánh sáng trên trần nhà phả xuống làm đôi mắt cô lóa lóa. Hơi đánh con ngươi sang bên phía bên trái, Thủy Tiên nhìn gương mặt mẹ tiều tụy, mái tóc mẹ bù xù chứ không bồng bềnh như mọi hôm, ánh mắt mẹ lo lắng đang nhìn cô. Nhưng rồi ngay lập tức, Thủy Tiên đóng mi lại như không muốn nhìn thêm.

Thế rồi lại thêm những giọt nước mắt nữa thi nhau lã chã rơi vào lòng bàn tay Thủy Tiên, những giọt nước mắt ấy vẫn còn nóng hổi như thay cho nỗi xót xa của mẹ.

Thấy con không nói gì, mắt đóng lại hơi ngoảnh mặt về phía bên kia, Cẩm Tú đoán biết là con gái đang giận mình, nỗi lo lắng về một tương lai bất định của con gái mà vừa rồi Cẩm Tú thầm suy đoán lại trào dâng, cô khóc nấc lên thành tiếng:

– Thủy Tiên ơi, mẹ xin lỗi. Hu hu hu, mà con ơi, con dại dột quá ? Sao con lại làm thế? Con mà có mệnh hệ gì thì mẹ sống làm sao nổi con ơi. Hu hu hu hu!!!!!

Cứ thế, Cẩm Tú buông thả bản thân để khóc tu tu ngon lành như một đứa trẻ, khóc để vơi đi nỗi sợ hãi đã xâm chiếm trong lòng cô suốt từ chiều nay đến giờ, khóc để giải thoát cho nỗi chất chứa trong lòng, khóc để thỏa nỗi thương con. Khi tiếng khóc bớt đi, Cẩm Tú vừa nấc vừa nói tiếp:

– Hức … hức ………….. Chỉ vì mẹ tát con một cái mà con định tự sát hay sao? Hức … hức …. hức …. Con có biết là mẹ đánh con nhưng mẹ còn đau hơn cả con không hả? Hức …. Con có biết mười năm nay mẹ thân cô thế cô bươn chải kiếm sống vì cái gì không? Vì mẹ chờ bố con ư? …………. Không phải …………. Là mẹ vì con hết ………….. Hức …………. Hức.

Thủy Tiên vẫn không chịu mở mắt ra, nhưng mí mắt động đậy chứng tỏ cô đang thức, ở bên khóe mi cũng bắt đầu rỉ ra giọt nước mắt đầu tiên.

– Khi con 7 tuổi, bố đã bỏ mẹ con mình mà đi. Lúc đó mẹ hoang mang lắm, mẹ sợ lắm. Nhưng rồi chính con là động lực cho mẹ cố gắng bươn chải, nỗ lực vượt lên tất cả để kiếm tiền nuôi con ăn học, để bù đắp sự thiếu vắng người cha của con, để con bằng bạn bằng bè, không thua kém tụi nó.

– Rồi khi con vào cấp III, con bắt đầu thay đổi, bắt đầu rời xa mẹ, bắt đầu theo đòi chúng bạn chơi bời. Mẹ nghĩ mình phải nghiêm khắc với con, để con tránh được những thói hư tật xấu ở đời. Nhưng có lẽ mẹ đã sai? Mẹ càng đẩy con đi xa mẹ hơn. Đã lâu lắm rồi mẹ con ta chưa từng nói chuyện nhẹ nhàng với nhau. Mẹ đã sai rồi. Thủy Tiên ơi, cho mẹ xin lỗi. Con đừng bao giờ làm như thế này với mẹ nữa. Mẹ xin con đấy. Hu hu hu hu hu hu.

Nói đến đây, Cẩm Tú không thể nói tiếp hơn được nữa, cô gục xuống vai con mà khóc.

Thủy Tiên vẫn nhất quyết không phản ứng gì? Chỉ có nước mắt đã thành giọt chảy dài lăn tròn trên má.

—————-

Sáng sớm ngày hôm sau, Nghĩa đạp xe của anh Ba ra chợ người, cậu định trả anh xe rồi đến nhà cô Tú làm vườn cả ngày. Chắc vì ra sớm quá nên mới chỉ có vài người đang đứng chờ việc trong đó không có anh Ba. Nghĩa ngẫm nghĩ phân vân: “quái lạ, mọi ngày anh Ba ra sớm thế cơ mà, sao hôm nay giờ này vẫn chưa thấy nhỉ”.

Chờ đến hơn 7 giờ vẫn chưa thấy anh Ba tới, Nghĩa sốt ruột vì muốn thật nhanh đến nhà cô Tú, phần cũng vì muốn làm việc cho sớm, phần còn lại ít thôi là muốn xem tình hình của “cô gái” mà mình cứu hôm qua thế nào? Cả đêm qua Nghĩa cứ nghĩ mãi về “cô gái”, tại sao “cô gái” lại tự tử nhỉ? Cuộc sống của cô ta có điều gì mà phải làm như vậy, cô ta sống trong nhung lụa, nhà cao cửa rộng, ăn sung mặc sướng có thiếu thứ gì đâu.

Mải mê suy nghĩ, bỗng Nghĩa thấy giật mình vì bị ai đó đập tay vào vai, ngoảnh lại thì thấy người mà mình chờ suốt từ sáng đến giờ. Nghĩa mừng như bắt được vàng:

– Ôi anh Ba, sao nay ra muộn thế, em qua trả xe cho anh rồi còn đi làm vườn đây.

Nhưng Nghĩa chợt thấy hơi hụt hẫng, anh Ba hôm nay không giống với mọi khi, anh không cười cười thân thiện nữa mà khuôn mặt hết sức nghiêm trọng:

– Nghĩa này, đi ra kia anh có chuyện muốn nói với em.

Nghĩa linh cảm như có chuyện gì đó chẳng lành, chẳng lẽ là cô gái mà cậu cứu không qua khỏi hay sao, mà chỉ có chuyện đó thôi mới làm anh Ba thay đổi như vậy.

Nghĩa dắt theo cái xe đạp của anh Ba đi về phía góc thấp nhất của gầm cầu, ở đó không có ai đứng. Vừa đứng lại Nghĩa đã hỏi ngay:

– Anh Ba, có chuyện gì vậy ạ? Có phải ….. cái cô gái hôm qua ………… đã ………

Anh Ba lắc đầu nói luôn với cái giọng trầm trầm:

– Không phải, cô ấy không sao, đang nằm ở bệnh viện.

– “Thế chuyện gì ạ?”, Nghĩa thở phào, mặc dù mình chẳng thích cô ta tẹo nào, lần nào gặp nhau cũng đều lời qua tiếng lại rồi ôm tủi vào người, nhưng bảo là ghét thì Nghĩa cũng chẳng ghét gì cả.

Dòng người như dòng đời ở dưới lòng đường vẫn tấp nập qua lại, giờ đang là giờ đi làm nên đường rất đông, tiếng còi xe, tiếng xi nhan, tiếng máy nổ .v.v. tất cả những âm thanh ấy không lọt vào trong đầu của anh Ba, bởi anh ta tập trung tìm cách ……… thuyết phục Nghĩa. Anh ta nói:

– “Ngồi xuống đây đi Nghĩa”, nói xong anh Ba đặt tay lên vai Nghĩa ấn xuống ngồi cùng mình, “Hoàn cảnh gia đình anh rất khó khăn Nghĩa ạ, lần này chú nhất định phải giúp anh”.

Nghe giọng anh Ba nói thật là thảm thương, Nghĩa chưa nghe thấy anh nhờ chuyện gì nhưng đã mủi lòng mất rồi:

– Em biết là ai đã phải ra đứng ở chợ người này thì đều khó khăn cả anh ạ. Nhưng thú thực với anh là em cũng không có tiền, mới đi làm được mấy hôm được có hơn 300, hay là anh cầm tạm để lo việc. Đây em đưa cho”.