Trâm

Tôi vội tuột quần mình xuống và cởi cả áo ra, lúc này ở trong chòi vịt có hai thân thể trần truồng như nhộng, con cu của tôi lúc này căng lên cứng ngắc. Tôi không kiềm chế được mình nữa, tôi ngồi xuống bợ đít Trâm lên, rồi đưa cu vào lồn Trâm, tôi nắc lia lịa, tôi cảm giác tê cả mình mẩy, dường như Trâm cũng vậy, tôi và nàng đua nhau thở dốc làm cho dục tính càng hăng hơn, nhưng rồi không được bao lâu tôi cũng bị xụi lơ con cu khi có dòng nước chảy ra như lần trước.

Sau khi làm xong tôi nắm tay Trâm nhảy xuống nước tắm luôn, nước giữa đồng nhưng không sâu, chỉ ngang ngực tôi là cùng, tôi kéo Trâm lại gần rồi hôn môi nó, tôi bắt chước y như mấy bộ phim tình cảm trên truyền hình, tôi và nó nút lưỡi dưới nước một hồi thì con cu của tôi cũng cương cứng trở lại, tôi kéo Trâm lên xuồng, rồi tôi nằm xuống hai tay vịnh bẹ xuồng như anh Út hôm trước, như hiểu ý, Trâm ngồi lên bụng tôi rồi cho cu tôi vào lồn nó, nhún lên nhún xuống. Cũng là cái cám giác khoái lạc của hai chúng tôi, lúc này tôi cảm thấy càng yêu Trâm hơn, tôi nguyện sau khi học xong sẻ về cưới Trâm làm vợ.

Thế là mấy ngày về quê chơi cũng qua mau, tôi từ giã gia đình bác Tư, nhất là người yêu của tôi với những lời hứa và ước hẹn. Tôi lên đò về thị xã, Trâm tiễn tôi trong những dòng nước mắt nghẹn ngào, càng làm cho tôi lưu luyến nhiều với em hơn.

Tôi học ở thành phố cũng gần một năm rồi, nhưng tôi với Trâm vẫn thư từ thường xuyên, những lá thư của chúng tôi đầy những dòng tình cảm thắm thiết nồng nàng. Nhưng rồi một hôm bác Tư ghé ký túc xá nơi tôi đang ở, bác đưa cho tôi xấp thư và quyển nhật ký của Trâm, bác bảo tôi đọc, trong quyển nhật ký Trâm đã viết rỏ những chuyện của tôi và em đã làm. Lúc này tôi cảm thấy mình như một kẻ sắp bị xử tội, tôi quỳ xuống năn nỉ bác tư, tôi van xin bác hãy tha cho bọn tôi, tôi xin bác cho tôi được cưới Trâm. Tôi cứ tưởng bác sẻ giận dữ quát mắng tôi, nhưng bác chỉ rưng rưng hai hàng nước mắt. Rồi bác nói trong nghẹn ngào:

– Trâm đã mất rồi cháu ơi.

Nghe bác Tư nói mà tôi như sét đánh bên tai, tôi không tin vào những gì mình nghe. Nhưng rồi bác kể.

– Hôm đó nó bơi xuồng ra đồng hái bông điên điển, nào ngờ có giông to nên sóng dập lật xuồng, mà lũ năm nay lại lớn nên …….

Nói đến đây bác không thể nào nói tiếp được nữa. Tôi ôm bác khóc nức nở, bọn bạn tôi nãy giờ ở ngoài ở ngoài cửa cũng ướt nhèm đôi mắt.

Bác Tư tạm biệt tôi rồi về quê, mấy ngày sau tôi như người mất hồn, cũng may nhờ tụi bạn thân động viên, nên từ từ tôi cũng nguôi ngoai, nhưng đêm nào tôi cũng ngồi một mình nhìn về phía chân trời xa, ở nơi đó có em đang nhìn tôi cười với tôi. Tôi thầm gọi tên em Trâm ơi! Em ở đâu …