Tội lỗi - Phần 2

Người ra vào tấp nập mấy đứa e đứa cháu và các chị họ và các bà cô bà thím lăng xăng dưới bếp với trên nhà chuẩn bị cỗ, tiếng lợn kêu khi chọc tiết, tiếng gà quác quác, tiếng người sai nhau, rồi quát tháo đủ cả tạo nên sự rộn rang còn hơn cả những buổi cắm trại mà tôi từng đi với lớp.

Ngồi không chẳng có việc gì tôi cũng lắng xăng chạy ra kéo bạt với cắt chữ dán phông màn cho buổi lễ. Đang giữ thang cho mấy thằng trai làng để chúng nó cột nốt rạp thì bống thấy đám con trai đang ngồi nghỉ uống nước ở đấy xôn xao, và nhao nhao lên bàn tán “Con bé nào kia nhỉ? Người đâu mà xinh thế chắc cũng ở phố về”, “Đâu đâu”, “Ăn mặc thế không phải làng mình rồi, chắc ở trên tỉnh”, “Chắc cũng là con cháu nhà ông G(tên ông nội tôi)”, “Trông sành điệu và ngon mắt thế”…. Rồi bọn nó nháo nhào hỏi tôi là ai đấy tôi nghe câu được câu chăng nên hỏi chúng nó “ bọn mày bảo ai”. Một bày tay gân guốc lem nhem đầy dầu mỡ chỉ ra hướng cổng vào. Có 3,4 người đang đi vào vừa đi vừa chào hỏi mọi người xung quanh nổi bật giữa đấy là 1 cô bé tóc búi đuôi gà, mặc váy dạ, chân đi boot(loại mang về từ nga thì phải), dáng người cao phải 1m65 là ít, da trắng như trứng gà bóc, khuôn mặt trái xoan đẹp tuyệt, lông mày cắt tỉa gọn gàng, hai hang mi cong vút, đôi mắt sáng lấp lánh, nó mặc một cái áo len bó sát người bên ngòai là cái áo khoác, chiếc áo len ôm lấy bộ ngực căng tròn và thật sự là khá to, bờ eo thì lại rất thon co lại theo chiếc áo len.

Nó đeo 1 cái walkman có khi còn mới hơn cái của tôi, khi nó nhoẻn miệng cười chào ai thì hai hàm răng trắng bóc đều tăm tắp, tiếng nói nó nhỏ nhẹ và trong trẻo đến không ngờ. Chiếc váy chỉ dài đến đàu gối mỗi bước đi của nó lại tung lên một chút lộ ra 2 cặp giò dài mien man và thấp thóang lộ ra giữa khoảng tất chân(dài đến đầu gối) và váy nó là một làn da trắng hồng. Tôi thừ người ra gần 2’ mới có người lay hỏi, “sao! Biết nó là ai ko”. Nói thật là họ hang nhà tôi đông kinh lên được người lớn tôi còn chả rõ nữa là trẻ con. Tôi lắc đầu rồi bảo “ chịu, chưa gặp bao giờ”. Cả bọn ngao ngán bàn tán 1 lúc rồi thì ông chú tôi sang quát tháo bảo làm nhanh lên sắp lễ xong ở chùa về rồi đấy. Cả bọn bèn thôi ko bàn tán gì chăm chú làm nốt.

Riêng tôi đi xuống thềm cố gắng tìm xem con bé đấy đâu thấy nó đã đi vào nhà ngồi với mẹ tôi rồi, tôi bèn kéo con bé cháu gái vừa bê nồi xôi xuống bếp gọi lại hỏi: “Đứa nào trong nhà thế? Sao cậu chưa gặp nó bao giờ” Nó ngó theo tay tôi chỉ rồi cười nói “Ah chị L đấy mà! Chị ấy là con của bá H! mà cậu với bá H là chị e họ xa vì em trai của cụ(tức ông nội tôi) là ông nội chị ấy” tôi à ra vỡ lẽ thì con bé cháu lại thêm 1 câu “ Chị ấy xinh nhỉ cậu nhỉ? Chị ấy học trên tỉnh nên chả mấy khi về đây đâu! Nghe đâu chị ấy đọat giải học sinh thanh lịch của trường năm vừa rồi đấy! Mà năm nay chị ấy thi đại học thì kiểu gì cậu chẳng gặp trên HN” nói xong nó cũng chạy biến vì mẹ nó gọi ầm lên dưới bếp.

Tôi vội vào nhà thay bộ quần áo xịt lại ít keo bọt không quên rửa tay lau mặt rồi bước ra phòng khách. Mẹ tôi thấy tôi bước vào phòng vội gọi lại bảo “Vào chào chị H đi con!” tôi bẽn lẽn vào ngồi gần mẹ rồi khẽ gài đầu nhưng chạm phải những sợi tóc vừa xịt kheo sợ hỏng tóc lên vội thôi cúi xúông lí nhí chào chị. Chị tôi dáng người cao tuy béo nhưng rất chắc ăn nói rất vững giọng và có vẻ rất hiểu biết(sau mới biết chị tôi cũng học đại học ra và đang công tác ở phòng thuế tỉnh) “Ah cậu H thi đỗ cả 2 trường hồi trước đây phải không! Chị biết tin nhưng bận quá không chúc mừng được, ra đây chị mừng tuổi xem nào” Tôi vẫn cứ bần thần ngồi một chỗ không phải vì ngại mà vì con cháu họ cứ nhìn tôi chằm chằm, chắc nó thấy tôi cũng không đến nỗi nào đang mải nghĩ thì chị đã dúi 2 tờ 100k vào tay tôi bảo “đây chị mừng tuổi cậu nhé! Năm nay hè về đây cho chị gửi cái L cậu dậy kèm giúp để nó thi đại học rồi nhờ cậu đưa nó đi thi luôn giúp chị”

Mẹ tôi cũng nói đế vào “Cậu bây giờ thì cái gì ở hà nội chả biết! cứ để nó đưa đi rồi ăn nghỉ ở nhà bà luôn” tôi đang mừng thầm thì con bé cháu tôi làm 1 câu làm tôi cụt cả hứng “Mẹ này con không thích làm phiền cậu với bà đâu! Con tự ôn ở nhà với lại đi thi con đi cùng mấy đứa bạn rồi! khi nào xong con sẽ tự biết vào nhà thăm ông bà và cậu sau”. Mẹ nó trợn tròn mắt lên “ Ơ cái con này! Cho mày ăn sung mặc sướng quá nên mày phát rồ ah! Trứng đòi khôn hơn vịt lên đấy tao với bố mày còn lạc nữa là mấy đứa chip hôi như chúng mày” rồi chị tôi quay sang mẹ tôi tiếp “Đấy bà xem ở nhà thì cứ cãi mẹ nhoen nhoẻn, đi học thì váy áo nhiều hơn sách vở, nó bỏ cả thi học sinh giỏi bỏ cả đội tuyển để họat động đòan, để ca hát, rồi để thi học sinh thanh lịch! Không học được thì thanh lịch giời cũng vứt đi thôi” Tôi thấy mặt nó đỏ ửng lên vì uất ức hay tức giận nhưng nhìn hai gò má nó đỏ lên bờ mắt nó long lên, bờ môi cong nũng nịu chuẩn bị chu lên để cãi thì ông và bố bước vào. Ông bảo lễ bái tổ tiên đã xong giờ thì mọi người ra ngòai tập trung con cháu để đón khách giúp ông và soạn mâm đãi khách.

Nhân lúc nhốn nháo đấy nó biến đi đâu tôi cũng ko rõ chỉ kịp nhìn thấy nó cắm cái walkman vào tai đi qua tôi rồi mất hút vọng lại mấy câu hát “I’ve never wana hear you say” một câu trong bài I want it that way của BSB chắc là nó hâm mộ và vô tình tôi cũng hâm mộ như nó.

Khách khứa bắt đầu đến đầy đủ, các cụ trong làng vào công bố lễ mừng thọ của ông nội tôi và trao cái bằng chứng nhận tuổi hay cái gì gì đó tôi cũng không để y, rồi ông tôi phát biểu, bố tôi phát biểu và mọi người vỗ tay rồi ăn rào rào. Quê có khác đi ăn cỗ ai cũng ăn cật lực, bàn nào cũng thấy gọi them xin them để mang về, bàn nào ăn không hết thì cũng chia nhau mỗi người mang về một ít, có người còn chẳng ăn mấy xuống thẳng nhà bếp xin phần đem về để còn về kịp gieo mạ. Suốt buổi tiệc tôi chẳng nhìn thấy cái váy dạ đấy đâu cả, ăn chẳng buồn ăn chỉ ăn qua lua vài thứ rồi lại ngó nghiêng, hy vọng nó sẽ xuất hiện. Mãi đến khi khách về cũng vãn chỉ còn lại vài người ở lại giúp dọn dẹp ông tôi mới bảo mọi người gọi con cháu lại đây hết để chụp ảnh với ông lúc đấy mới thấy nó đi từ ngòai ngõ đi vào mặt đỏ gay vì chạy về! nó đã bỏ chiếc áo khoác ngòai chỉ còn cái áo len bên trong và chiếc váy dạ vừa chạy vừa tung bay trong gió! Tôi nhìn cái má đỏ hây hây, hàm răng trắng ngần mà chỉ ao ước được một lần thơm lên đôi má ấy, được vuốt ve đôi má ấy và khẽ khàng hôn nhẹ bờ môi cong cong ấy!

Tôi bố trí để xem nó đứng đâu chụp ảnh rồi mới xuất hiện giả bộ vô tình đứng cạnh nó “ Ơ L ah đi đâu từ nãy! Cậu tìm để mấy cậu cháu và a e trong họ ngồi 1 mâm ăn cho vui”

Nó nhoẻn miệng cười khẽ rồi hơi cúi đầu để lộ cái gáy trắng ngần dưới mái tóc buộc đuôi gà “Ah cháu sang nhà cậu ruột cháu chơi với bọn trẻ con bên đấy và ăn luôn bên đấy cậu ah” Rồi nó ko nói gì them, đang định bắt chuyện nữa thì có tiếng bố tôi gọi “thằng H đâu! Ra đây đứng cạnh ông nội xem nào! Mấy đứa cháu gái đứng lên hang trên đi” thế là tôi và nó chia ra nó thì vô tư bước đi còn tôi thì tần ngần đứng lại nhìn theo bờ vai nhỏ nhắn ấy đầy tiếc nuối.

Chụp với ông xong tôi bèn nảy ra sáng kiến, bảo tất cả a e họ vào chụp một kiểu với tôi, sau nó tôi lại gọi tất cả các cháu lại chụp với tôi, nhưng gọi kiểu nào cũng đông như kiến chả có cơ hội mà xích lại gần nó! Cuối cùng tôi bèn gọi con em họ và thằng em họ(con ông chú ruột) vào chụp nốt kiểu vừa lúc đấy nó đi qua tôi bèn gọi bảo “L vào đây chụp với cậu cho đỡ chụp 3 nào” Nó ngó nghiêng 1 lúc rồi cũng lăng xăng chạy vào. Tôi mừng thầm bảo nó đứng sang bên cạnh tôi thằng em tôi đứng vào giữa và con e gái đứng phái ngòai(2 trai ở giữa 2 gái ở ngòai). Rồi tôi hô nào cùng bá vai nhau hô 1,2,3 chụp nhé rồi không chờ nó nói gì tôi quàng tay qua cái cổ trắng ngần ấy kéo nó lại gần mình, mùi hương hoa trên tóc nó phả vào mũi tôi thơm một mùi thơm dễ chịu mà không hề gắt(sau này mới biết nó hay gội đầu bằng nước nấu từ hương hoa tự nhiên) nó đổ người về phía tôi hơi mất thăng bằng vì tôi thèm quá nên kéo hơi mạnh! Nó khẽ gỡ tay tôi ra bảo “Nhưng cháu không thích thế này” tôi vẫn để yên và khẽ kề sát tai nó thì thầm “But i Want it that way” Nó ngỡ ngàng quay sang nhìn tôi ánh mắt như tìm được người tri kỷ và ánh lên niềm vui thì cũng là lúc thợ ảnh bấm máy! Tôi phải bảo thợ ảnh chụp lại lần nữa rồi chụp riêng chụp chung với mấy người nữa mới thôi!