Tình dục và sự lừa dối

“ ĐM mày chạy xe vậy hả?”

Không nói lời nào, tôi đá chống trước đầu xe hắn, bước xuống xe, tung cho hắn 2 đấm như trời giáng. Một cú đấm móc vào cằm, một cú đấm thẳng vào mũi. Hắn ngã xuống như con lợn vừa bị chọc tiết, tôi bồi thêm một cú đá vào bộ hạ, hắn rống lên một tiếng…

Rất nhanh, tôi phóng xe đi thẳng.

Đêm ấy, tôi không biết phải đi đâu. Bao nỗi cô đơn hiện về trong niềm phẫn uất. Tôi thuê một phòng nghĩ nhỏ ven đường. Nhìn lại chiếc điện thoại, tin nhắn của nàng nhắn lúc 12 h: “Em nhớ anh lắm. Sao giờ mà anh không gọi cho vợ. Vợ giận anh rồi. Khi nào anh về…” Đại loại tin nhắn là như vậy. Cũng những tin nhắn này bao lần làm tôi hạnh phúc nhưng sao hôm nay nó lại là một vết dao cứa vào tim. Đúng là giả dối, sự giả dối không bao giờ mà tôi có thể nhìn ra trong một con người mà tôi hằng yêu thương và từng mơ ước lấy làm vợ. Tôi đã lãng phí 1 năm, cả thời gian và tiền bạc, vậy mà…

Bài học về sự cả tin thì không bao giờ cũ. Tôi đã nhận ra mình phải tin vào chính mình, và không nên quá tin vào ai cả. Còn với con gái, lời nói và suy nghĩ thật trong lòng họ là một khoảng cách rất xa. Hãy nhìn vào đôi mắt nhắm và vòng tay vô thức khi họ đang ngủ, đừng bao giờ tin vào ánh mắt trao bằng lí trí. Chỉ có những người con gái chung thủy chứ không bao giờ có những đứa con gái thật thà.

Tôi thấy mình cũng không đúng khi ra tay với thằng Tuấn. Nhưng không phải là nó không có lỗi. Cách nay 3 tháng thôi, thì hắn cũng đã gặp tôi và Dung, và xưng mình là anh kết nghĩa. Tất cả chỉ là giả dối. Kệ hắn, nhưng tôi cũng hơi lo. Không biết hắn có sao không nhưng rõ là lúc đó tôi ra tay không phải là nhẹ. Tôi thấy hơi nhục nhã vì mình vừa làm một việc như chơi xấu sau lưng người khác. Nhưng cũng cảm thấy nhẹ trong lòng vì đã cho hắn một bài học về cuộc sống, bài học về sự giả dối và cả tính hung hăng. Người bất nhân thì ta bất nghĩa, 2 cú đấm là kết quả của hận thù, cú đá vào bộ hạ là kết tinh của bao giờ ghen tức, cú đá làm cho hắn không biết khi nào hắn mới có thể mây mưa trên chiếc giường của tôi nữa. Dù đã cho hắn một trận nhưng trong người không thấy dễ chịu tí nào. Bao nhiêu suy nghĩ, bao dằn xé trong lòng cứ trôi đi. Đêm nay dài như trong vô tận… tôi thiếp đi trong nỗi đau vời vợi…

Phần 2

6 giờ sáng, tiếng điện thoại của thằng nhóc Thanh làm tôi tỉnh giấc. Giấc ngủ ngắn ngủi sau một ngày mệt mỏi và bao biến cố làm tôi tỉnh táo hơn. Tôi vào tắm cho mát, tắm để gột rữa nỗi phiền muộn trong lòng, tắm để vơi đi con tim đang oằn nặng. Lại li cà phê, nhưng hôm nay đắng chát lạ thường, tôi gọi mấy điếu thuốc lá. Do hút không quen nên tôi không cảm thấy thanh thản mà lại thấy đầu óc quay cuông. Tôi chưa từng hút thuốc, và tôi cũng không muốn hút. Vì cái tình yêu không xứng đáng này mà tôi lại hành hạ bản thân hay sao? Có đáng không? Tôi phải sống vì tôi, không thể vì cái Dung mà tôi không còn tôn trọng nữa…
Tiếng điện thoại vang lên. Lại là cái Dung.

“Chừng nào anh về?”

“Chiều anh về, tối anh còn đi vào trường làm kiểm tra nữa!” Tôi lấy hết bình tĩnh để trả lời với Dung.

“Nhớ mua quà cho vợ nhé! Vợ nhớ anh lắm!”

“Anh mua rồi vợ à! Vợ nhớ ăn sáng rồi vào lớp nhé! Cắn vợ miếng”

Cũng không biết sao lúc này tôi lại nói được những lời đó. Tôi đã trở thành một kẻ khác, không còn là tôi của mọi ngày. Lừa đảo là điều mà tôi ghét nhất, vậy mà hôm nay… Không ai là không có cái xấu, nó luôn hiện hữu trong mỗi con người, và bây giờ là lúc “phần con” đang nổi loạn.

Hôm nay thứ 7, những quán cà phê đông hơn. Mọi người gặp nhau và cười nói vui vẻ, chỉ có tôi, ở một nơi góc vắng buồn bã cho chính mình. Suy nghĩ về những gì đã trải qua, tôi nhận ra rằng đó một sai lầm từ lúc đầu, sai lầm từ sự cả tin và ngây ngô.

Khoảng 1 năm rưỡi trước, tôi và em bắt đầu tình yêu với bao nhiêu niềm tin và hi vọng. Em xinh, nước da trắng ngầng, đôi môi hồng và nụ cười như thiên thần. Lúc đó tôi cũng vừa ra trường được vài tháng. Công việc bộn bề, và phải lo đi học thêm văn bằng 2 nữa nên không có nhiều thời gian nhưng không tôi luôn cố gắn để được bên em. Tôi hạnh phúc vì có em. Có lẽ cái vẽ đẹp của em làm tôi mệ muội, tôi yêu mà không quan tâm nhiều đến những thứ khác…

Cũng một năm trước, vào đêm trung thu đã xóa đi mọi khoảng cách của tôi dành cho em. Có lẽ đó là một kĩ niệm mà tôi không bao giờ quên được, và nó cũng làm cho tôi bao đêm qua vẫn còn đau nhói.

Đêm đó là lần đầy tiên tôi được đón trung thu cùng Dung. Đi làm về, tôi vội vàng thay một bộ quần áo thật đẹp sang phòng em. Tôi háo hức và cả hạnh phúc. Hôm nay em thật đẹp. Chiếc đầm màu hồng, đôi guốc cao làm em nỗi bật giữa phố thành nhộn nhịp. Chúng tôi cùng nhau dạo qua mọi con đường thành phố, giữa phố thị nơi tình yêu chúng tôi chấp cánh. Em vui và hạnh phúc bên tôi. Từ lúc chúng tôi yêu nhau đến giờ, lúc nào buồn vui, chúng tôi đều cùng nhau lướt trên những con đường này.

Em ngồi phía sau tôi, đôi vòng tay ôm chặt và đôi gò bồng đảo áp sáp vào lưng. Cả người tôi nóng rang. Dừng lại bên bờ hồ Bán Nguyệt, chúng tôi trao nhau những nụ hôn thắm thiết. Chúng tôi muốn hòa và nhau, là của nhau, và không còn một biên giới nào cả.

“Đi theo anh Dung nhé” Tôi nói.

Em không trả lời và ôm tôi thật chặt.

Tôi biết bây giờ đã là thời gian thích hợp… Tôi muốn em là của riêng tôi, và sẽ mãi mãi là của riêng tôi…

Tôi chọn một khách sạn đẹp, nơi mà chúng tôi sẽ là của nhau. Dưới ánh đèn màu lung linh, em xinh hơn bất kì ai trên thế gian này. Chúng tôi lao vào nhau, hôn ngấu nghiến, từng mảnh vải trên thân người được bóc ra, chúng tôi là 2 kẻ trần trụi quấn lấy nhau. Bầu ngực em không to, nhưng đầy đặn và đầu ti nhỏ và hồng. Tôi hôn nó, cả nâng niu và đam mê. Rồi cũng đến vùng tam giác, từng dòng nước ướt nhẹp như khiêu gợi và chờ đón. Lúc đó, tôi cũng đã 23 tuổi, cũng không phải là lần đầu tiên nhưng cái cảm giác hồi hộp và âu lo thật khó tả.

Dù đã chuẩn bị từ trước, nhưng cũng không thể cảm giác bối rối. Thật là không dễ dàng như mình vẫn nghĩ. Cuối cùng thì tôi cũng tìm chính xác được vị trí của cô bé thiên thần ấy. Thằng bé cương hết mức của tôi dễ dàng chui vào mà không gặp trở ngại nào. Trong lúc đó, thật lòng là cũng thoáng buồn. Tôi biết mình không phải là người đầu tiên của em. Tôi hiểu rằng mình không có quyền quy kết gì cho cái quá khứ của em. Tôi chỉ muốn biết rằng bây giờ, nơi này em là của tôi, và tôi sẽ là người cuối cùng của em.

Cái cảm giác ấm và chật chội, cộng với ẩm ướt thật là khó tả. Em ôm chặt tôi, và chúng tôi hôn nhau ngấu nghiến. Tôi bắt đầu nhấp nhẹ, cảm giác mỗi lúc một tăng lên. Tôi nhấp vội vã và bắn vào trong người em. Thật sự lúc đó, tôi biết rằng mình không hoàn thành nhiệm vụ. Lần đầu tiên thật tệ. Em nhìn tôi và nụ hôn trìu mến. Nói chuyện được một lúc, chúng tôi vào nhà vệ sinh. Nhanh thật, ham muốn lại trào lên. Chúng tôi nhìn nhau, và tôi hôn lên khắp người em, hôn lên bầu ngực căng tròn, đôi mông mềm mại và tay không ngừng kích thích cô bé đang rỉ nước. Tôi cũng muốn hôn vào cô bé mà mình mới bắn vào lúc nãy, nên hơi sợ sợ, chỉ dám hôn ở vùng rìa và vùng lông thôi.