Tình đầu thường đẹp, nhưng...

Mấy con cá sấu thì có vẻ ngưỡng mộ tôi lắm.

Cũng trò chuyện tán phét như đúng rồi, cũng mời đi chỗ này chỗ kia, sinh nhật này nọ nhưng tôi không đi chỉ ậm ờ cho qua luôn.

Tớ là người bận rộn ^! Thật ra là nếu cậu xinh hơn một chút thì tớ sẽ xem xét, đằng này cậu lại… đi với cậu xấu mặt tớ…

Lên lớp 9 đời tự nhiên vui, có em xinh tươi chuyển đến lớp, lại “chuyển đến”, nghe có mùi quá khứ quanh đây.

Ôi nhưng nhìn cái cách em ấy cười, răng khểnh, ôi răng khểnh, tôi là tôi chết mê chết mệt mấy cô gái răng khểnh.

Chả riêng gì tôi, em ấy mới vào lớp 1, 2 ngày mà lũ con trai trong lớp đã biết hót như chim, khiến tôi thiếu điều muốn hót theo.

Nhưng lớp 9 mắc mớ mấy kỳ thi học sinh giỏi, mẹ tôi lại càng đông viên học tập hăng say, vận may sẽ đến nên tôi mới dừng lại ở mức quen biết, chả thân.

Lịch ôn đội tuyển thì choán hết thời gian nên tôi cũng không có ý định cưa cẩm lúc này.

Thế là mỗi giờ ra chơi tôi nhìn bọn con trai trong lớp bu lấy em kín mít như ruồi bu shit mà tức cảnh sinh tình “ta dại ta tìm nơi vắng vẻ, người khôn người đến chỗ lao xao” tôi cũng đành kệ, để thi xong tính sau.

Đến lúc tới vòng Tỉnh thì nhận được tin giờ em đã là bồ người ta, thế là mặc cha.

Lên vòng tỉnh khó khăn bao nhiêu mới được cái giải 3 môn Lý, thôi thì mang về tạm nở mũi trong lớp được rồi.

Từ đó đến cuối năm không có gì đặc sắc.

Cấp 2 lãng xẹt…

(Ba năm sau tức lớp 12 gặp lại em gái ấy, vẫn như xưa nhưng hơi tiều tụy vì mới chia tay, mình thì phởn hết ý vì vừa mới có gấu, “lòng bỗng chốc tự hỏi, rằng giá như em gặp anh, từ đầu ^^)

Một buổi chiều nắng gắt của ngày hè năm lớp 9, bố về thăm tôi. Lúc đấy tôi đang ngồi đánh AOE 1 vs 7 high map Gi. Trong phòng thì vú gọi xuống. Đang chơi giở ván tôi kêu chút xuống, dì không nói gì, tôi cứ thế chơi tiếp. Một lúc sau có tiếng gõ cửa.

– Cộc… cộc…

– Ai đấy… – Mẹ tôi đi làm, chắc chắn không có ở nhà, tôi thì có thói quen một thời hay nói trống không, trẻ trâu cả, đừng chấp.

– P à, mở cửa ra. Giọng một người đàn ông.

– Ai vậy…

– Cộc… cộc…

– Nghe rồi, đợi chút!! Tôi hơi khó chịu vì bị làm phiền. Trừ mẹ ra thì ai quấy phá lúc tôi chơi game cũng làm tôi bực mình hết (sau này có thêm gấu) Tôi mở cửa, khuôn mặt tự nhiên không một chút nhăn nhó.

– P à, con lớn quá rồi, bố có quà cho con này, xuống nhà mà xem… bố tôi niềm nở, mặt ông hiện rõ vẻ vui mừng muốn ôm tôi một cái.

Tôi cũng nở một nụ cười rạng rỡ không kém phần. Đóng sầm cửa vào, chơi game tiếp. Bố tôi gõ cửa liên tục, tôi đeo tai nghe lên, kệ ổng. Cảm xúc trong tôi đang lẫn lộn. Có chút tủi thân, hờn giận và bực dọc.

– P, mở cửa cho bố đi… P.

– Ông sang nhà của ông đi, chỗ này không cần có ông…

– Bố xin lỗi con mà, mở cửa ra đi P.

– Bố tôi mất rồi, tôi chả còn người bố nào hết.

Đang lời qua tiếng lại thì mẹ tôi về, chắc có lẽ dì vú gọi. Bà có vẻ đã tất tả chạy vào nhà, đi lên phòng tôi. Bố tôi vẫn đứng ngoài gõ cửa. Gặp mẹ tôi ông khẽ chào rồi đi xuống phòng khách, mẹ cũng vậy, mẹ kể thế. Mẹ nhẹ nhàng gõ cửa. Tôi không hề biết, tôi bực lắm rồi đấy, gào lên:

– Cuuuuuutttttttt đi…

– P, mở cửa cho mẹ – mẹ tôi nói nhẹ nhàng nhưng nghiêm lắm.

Hồi nhỏ tôi được phép làm nũng, nhõng nhẽo hờn giận mẹ không nói. Nhưng giờ lớn rồi mẹ muốn tôi phải biết cư xử cho đường hoàng, không thể trẻ con mãi được. Tôi biết, nên khi mẹ nói thế tôi cũng lết ra ngoài mở cửa cho mẹ vào. Mẹ ngồi xuống giường tôi và không nói gì cả, tôi biết đó là mẹ muốn hỏi tôi đang nghĩ gì. Tôi càu nhàu.

– Chết ở đâu 6 năm rồi còn về làm gì không biết…

– Nói gì thì nói đấy vẫn là bố con, từ ngữ cho cẩn thận… Mẹ cau mày, tôi xị mặt.

– Thôi xuống xem ổng muốn nói gì.

Mẹ đẩy tôi xuống. Tôi không vùng vằng, tôi lặng lẽ đi. Phòng khách của nhà tôi lâu lắm rồi mới có đủ 3 gương mặt này. Bố tôi là một thuyền trưởng, làm trên một con tàu viễn dương của Mỹ do bác tôi giới thiệu. Nói chung là ổng sống bên Mỹ. Ông yêu một người phụ nữ khác bên đó rồi bỏ rơi hai mẹ con tôi.

Khi tôi được 8 tuổi thì bố mẹ tôi ly hôn. Lúc đó tôi cũng không quan tâm lắm, bé mà, với cả ông đi suốt suốt nên tôi thấy bình thường. Khi hiểu chuyện hơn chút, tôi để ý thấy mẹ hay buồn buồn, tôi hỏi dì vú, tôi hận ổng. Tôi ghét ai làm mẹ tôi buồn, Trừ tôi… Bố tôi giàu, tôi biết, ông hay gửi tiền cho mẹ tôi để chăm lo cuộc sống cho tôi một cách tốt nhất nhưng tôi làm ngơ. Không khí phòng khách lúc đó thật khó chịu. Bố tôi phải mở lời.

– P này, bố xin lỗi vì đã bỏ mặc hai mẹ con con, bây giờ bố muốn bù đắp lại cho con. Bố về đây muốn được đón con sang Mỹ ăn học. Bên đấy nền giáo dục rất tốt…

– Đủ rồi, cảm ơn – tôi ngắt lời – Đại ý của ông tôi hiểu nhưng không dám nhận đâu…

– P à, bố biết con giận bố nhiều, nhưng bố làm thế cũng chỉ vì tương lai của con thôi…

– Chứ không phải vì ông với người đàn bà kia không có con nên lôi tôi sang à.

Khóe mắt bố tôi giật giật, ông run run.

– Bố cũng chỉ muốn tốt cho con thôi mà.

Nói qua nói lại một hồi. Ông cứ thuyết phục tôi cứ khăng khăng không đi. Ông nhờ đến cả mẹ tôi nói giúp, vì dù gì đây cũng là tương lai của tôi. Nhưng bà chỉ im lặng, mắt nhìn ra khoảng không xa xăm nào đó. Bất lực, ông đứng dậy ra về, dì vú ra mở cổng cho ổng. Trước lúc đi ông có nói với tôi:

– Sau này con cần gì cứ nói với bố nhé, bố sẽ cố gắng giúp con, chào P.

– Chào em, chào dì, tôi đi…

Ông ngoảnh mặt lầm lũi bước đi, ngoài trời nắng đã không còn rực rỡ. Mẹ tôi im lặng bước vào phòng. Tôi cười nhẹ một cách mơ hồ rồi lên lầu chơi game tiếp…

Phần 2

Lên cấp 3, lớn rồi nên mẹ tôi cũng thả lỏng tôi hơn.

Cuộc đời tôi cũng bắt đầu lên hương.

Tôi dần biết đến ăn diện, biết đi chơi cùng với đám bạn mới quen, biết tăm tia nhìn ngắm mấy cô nàng cùng khối lớp, biết cả… đánh nhau.

Thật, dạo đấy cả đám choai choai mới lớn vẫn còn mang trong mình phong cách trẻ trâu nổi loạn, thích thể hiện trước mặt bạn bè, đám con gái trong trường và thể hiện đẳng cấp.

Thế nên động tý là bụp nhau ngay tắp lự.

Tôi lại được đào tạo võ thuật từ nhỏ, nói không phải khoe khoang vì chuyện này cũng chả có gì hay ho mà khoe nhưng tôi cũng thuộc hội có số má trong trường, có nghĩa là đánh nhau theo kiểu hội đồng thì bọn tôi hăng gần nhất khối vì có bảo kê cứng.

Tôi học Quyền Thái, môn võ dùng nhiều sức mạnh cơ thể mà tôi ưa thích.

Tôi khoái xem quyền thái từ nhỏ, hồi mới 7 tuổi đến tận bây giờ, xem xong cứ lẽo đẽo theo xin học ông bác bạn mẹ vì nghe mẹ nói bác này biết quyền thái, Mẹ cũng ủng hộ mà xin cho bởi mẹ muốn tôi có chút gì đó phòng thân.

Bác này cứ chối đây đẩy vì đây chỉ là quyền thái nửa mùa thôi, cũng không có được bài bản, bác học từ một người Thái trong lúc hành quân trên đất campuchia chống chế độ Khơ me đỏ, quyền bác dạy tôi chỉ dùng để sát thương lớn nhất và cố hạ gục nhanh nhất đối phương thôi chứ không có hoa mỹ gì nhiều, các đòn thế hiểm độc và tàn nhẫn có khá nhiều, ngoài ra tôi nhận thấy cũng có một số đòn quăng vật đối thủ, hỏi thì ra là của Nhu đạo bác học thêm người quen…