Tiếng kêu đòi nợ của thân xác

Một tuần sau Ngọc qua Chicago. Ngọc cho biết sau 75, nàng về Sài Gòn và có vàng nên buôn bán vàng. Chồng Ngọc đi cải tạo ở Yên Bái được một năm thì chết. Tới 81 nàng vượt biên với đứa con tới được Galang rồi tới Mỹ năm 82 và định cư ở Cali. Thời gian đầu, hai mẹ con đi học rồi đi làm công nhân công ty điện tử, nhưng do làn sóng làm giàu bằng nghề Nail, nên Ngọc đi học làm nail. Do lanh lẹ, khéo tay lại đẹp nên chỉ hơn một năm là có vốn mua lại một tiệm nail. Con nàng học xong đại học 4 năm về ngành Management, nên đã về trông coi tiệm cho mẹ. Bây giờ nàng có ba tiệm nail, giàu có, nhàn nhã, nhà ở khu sang trọng của người giàu.

Từ đó, Ngọc đã sang Chicago với ông 3 lần, mỗi lần một tuần. Và Ngọc đã bảo ông về Cali sống trông coi tiệm cho Ngọc. Nhưng ông không muốn đời sống của mình phải tùy thuộc vào đàn bà nên ngần ngừ chưa quyết vì hai lẽ: Ông đã già yếu và nghèo với thứ công nhân assembler, trong khi Ngọc còn trẻ và giàu sang như thế. Ông cảm kích là Ngọc còn nhớ tình xưa, nhưng tự xét mình và cảm thấy cuộc tình mong manh vì ông không còn là Nhân của thời trước. Vì thế ông vẫn nghĩ, bây giờ Ngọc tìm ông, rồi đến một lúc nào đó Ngọc sẽ lặng lẽ xa ông.

Phần 2

Ông Nhân và Ngọc nằm trên giường coi cuốn Video có tên Lusty Wife ông mới mua tuần trước. Truyện phim là người vợ trẻ của một doanh nhân thường phải xa nhà trong việc làm ăn. Người vợ tên là Dorothy bắt bồ với một nhân viên da đen tên là Larry trong công ty của chồng. Vào phim, Dorothy khỏa thân nằm trên một cái bàn có nệm. Thân thể nảy nở, vú lớn, lồn to chân dài, được quảng cáo là gorgeous.

Anh da đen to lớn, đang gục mặt bú lồn. Chừng 5 phút sau, Dorothy sạng rộng hai chân, co trên bàn. Anh da đen cởi quần, đá vào góc nhà. Khúc gân đen lớn dài như cổ tay giương thẳng như một thỏi sắt, đưa khúc gân lướt trên khe lồn một lúc rồi đặt cái đầu khấc trên cái lỗ đỏ đầy nước. Khúc gân đen đi vào như con rắn bò vào hang rồi cái mông đen lớn dập và day trên háng người nữ.

Hai chân Dorothy có lúc co lên tới gần vai, có lúc giơ thẳng hai bên như một đường thẳng, có lúc quặp vào cái lưng đen với tiếng rên và tiếng nói… thỉnh thoảng nghe được tiếng fuck, fuck… Dập được chừng 10 phút thì nước lồn chảy ra thành dòng ướt hai bên bẹn và nhỏ thành giọt xuống sàn nhà. Hai mép lồn mọng lên với màu đỏ, mu lồn cũng phồng mọng lên.

Trên màn chỉ còn thấy hai bàn tay đen bóp xoắn hai vú, mông đen dập day với tiếng rên la quằn quại của Dorothy… Ông Nhân từ lâu đã để bàn tay lên lồn Ngọc và mấy ngón tay đã ướt đẫm nước lồn. Ông ngồi dậy, quỳ giữa hai chân Ngọc và gục mặt vào lồn bú liếm dọc khe lồn lên tớ mòng đóc. Được một lúc, Ngọc ngóc đầu dậy, đạp chân nói.

– Đâm vào đi… Đâm vào đi không chết mất…

Ông Nhân quỳ sát lại bẹn, để khúc gân ở miệng lỗ đầy nước, đâm vào mạnh rồi rút ra với tiếng kêu của Ngọc: Thôi chết rồi… Dập mạnh đi… Thôi chết rồi…

Nhưng bỗng tiếng kêu ngừng bặt. Ngọc mở mắt lớn nhìn ông. Ông đang cúi nhìn khúc gân mềm ướt đẫm tuột ra khỏi lồn. Ông chỉ giữ được chừng hai phút thì nó vọt ra mất. Ông thấy vẻ mặt buồn với đôi mắt biểu lộ sự thất vọng của Ngọc. Ông Nhân cũng tuyệt vọng vì nửa chừng đứt gánh không hưởng được những cơn nứng điên cuồng của Ngọc với sàng, sẩy, hất mu với những tiếng kêu mê sảng: Dập di, đéo đi không chết mất… Ông buông Ngọc ở giữa dòng, nhìn hai vú lớn vểnh lên, hai đùi trắng, hai mép lồn vẫn còn mọng, ông sợ là tình sẽ phai lạt với cái nhìn thất vọng của Ngọc.

Ông không đủ sức đéo thì Ngọc sẽ ra đi vì ông biết cái dâm của Ngọc. Nàng đến với ông vì tình mà cũng vì dục. Chiều nay khi đón Ngọc về đến nhà, Ngọc đã nói là Ngọc đem lồn qua cho ông đéo. Ông xuống giường vào phòng tắm lấy khăn ra lau lồn và mông Ngọc, rồi mặc lại bộ pyjamas, nằm xuống bên Ngọc. Ngọc vẫn khỏa thân, nằm nhìn trần nhà, chờ ông Nhân nói điều gì đó, nhưng thấy ông buồn im lặng nên hỏi:

– Sao anh không dùng thuốc? Người già bị chứng Dysfunction phải uống thuốc là chuyện thường.

Ông đáp:

– Có dùng Cialis, bác sĩ cho, nhưng vẫn không giữ được lâu.

– Em có chị bạn tên Lan người Huế bằng tuổi em, chồng đã 60, cũng đi cải tạo và qua Mỹ theo diện HO như anh. Em với Lan thân nhau nên thường chuyện trò tâm sự. Lan bảo một đêm mà không được dập trăm cái thì khó ngủ và bứt rứt cả ngày hôm sau. Ông chồng đã 60, nhưng thường dùng thuốc nên mỗi lần kéo dài được trên nửa tiếng. Lan bảo sống không có đàn ông như em là uổng phí, mà làm sao chịu nổi ở tuổi 40.

– Bà ấy nói đúng đấy. Em còn trẻ, còn sung mãn hơn cả thời 73, 74. Đến Mỹ từ năm 82 mà sao không gặp được một người.

– Thời mới qua đi làm factory cũng hẹn hò chút đỉnh, nhưng chẳng tới đâu. Tới khi làm nail được 2 năm, em kết với một ông cũng sỹ quan hơn em vài tuổi, qua Mỹ từ những ngày đầu 30/4. Được chừng một năm, em thấy ông ta hèn quá, thích sống bám, còn ăn cắp tiền của em, nên em đuổi ra khỏi nhà. Buồn vì đời sống cô độc, nên có gặp thêm, nhưng chẳng ai lọt mắt, lọt thân. Gặp được người vừa ý không dễ, nên em chán mấy ông Việt Nam.

– Còn trong giới làm nail?

– Quá xô bồ. Họ bồ bịch nhăng nhít với nhau. Mình là chủ phải sống cho ra chủ. Có chơi là chơi ở chỗ khác. Không đàn đúm với họ. Xin lỗi anh em nói điều này là mấy bà chủ tiệm nail, tuổi 40, 50, phần lớn chồng đã già, thường thuê mấy thằng Mễ làm vệ sinh cửa tiệm, tối nào cũng ở lại kéo váy chổng mông cho nó dập. Chuyện đó chẳng dấu được mấy người thợ, mà có lẽ họ cũng chẳng cần giấu. Họ làm ra tiền và cần thỏa mãn, cần sống cho họ.

– Anh cũng như chồng của mấy bà ấy, 10 năm tù đói khát, bệnh tật đã tàn phá sinh lực. Em cần tìm một người cho em, không Việt thì Mỹ. Em còn đẹp và quyến rũ lắm, thiếu gì người theo đuổi nếu em mở rộng việc giao du. Rồi mỗi năm nếu còn nhớ đến anh thì sang đây cho anh cho anh chiêm ngưỡng dung nhan, chớ đừng nói đem lồn cho anh đéo, câu nói đó tuyệt vời đã có tác dụng kích thích toàn thân, nhưng thời đó đã qua, anh không còn chiếm đoạt nó được nữa. Em cần một người ngang tuổi em, khỏe mạnh để chiếm đoạt nó. Anh mong em có một người như thế. Ở vậy phí lắm, chẳng mấy chốc sẽ già.

– Em biết. Nhưng em không buông thả mình dễ dàng. Em đến với anh thời 73 rất nhanh dù đã có chồng, có con, vì em cảm cái si mê lạ lùng của anh. Chỉ mới hai bữa cơm mà đã lụy vì tình rồi thì trao thân cho người đó cũng đáng chứ. Có người tình hay người chồng nào dám nói những điều anh vừa nói. Em thương anh, 10 năm tù thèm khát, rồi ra tù cũng chỉ có một mình. Em muốn bù lại cho anh những năm trong tù, nhưng đời người thường chẳng được như ý. Anh cứ chữa bệnh bằng thuốc Bắc, rồi uống thuốc tây, mới 60 chớ đã 70 đâu mà nói già. Dù sau này có được một người như anh nói, thì mỗi năm em cũng sẽ qua thăm anh hai lần.

– Cảm ơn em. Cứ nghĩ như thế, mình thấy yên lòng hơn.

Ông Nhân đặt tay lên vú xoa nắn một lúc, rồi nói:

– Vú em không khác thời 73 bao nhiêu, vẫn săn chắc chớ không bè ra hai bên như phần lớn mấy người ở tuổi em.

Ngọc cười:

– Không có người thường bóp nên được như thế, chớ có bàn tay vò xé 20 năm thì bây giờ nó sẽ mềm nhũn nằm bè ra hai bên sườn.

Ông Nhân ngước đầu, dụi mặt vào hai vú, rồi nằm yên như thế. Ngọc vuốt tóc, vuốt cổ ông và thầm nghĩ: Tội nghiệp.

Phần 3

Trên đường đi tới nhà hàng Grape Leaf, ông Nhân nói với Ngọc:

– Ông Paul là leader của Department anh làm. Da đen nhưng tính tình dễ mến, lịch sự và rất tốt với công nhân dưới quyền. Ông ta thân với anh và anh cũng thường mời ông ta ăn phở hay Dim sum. Mấy tháng trước anh mời ông ta đi ăn nhân dịp Birthday. Nay ông ấy mời lại.