Thùy Dương

Thùy Dương chợt cảm thấy bất thường ngoài cửa sổ, nàng liếc ngang, thấy vô số ánh mắt nhìn hau háu vào nửa người phía trên của mình. Nàng cúi gầm mặt xuống, cho mái tóc hai bên rũ ra, che mặt mình đi. Tuy không ai nhận ra mình, có thể yên tâm phần nào. Nhưng làn da Thùy Dương càng ngày càng đỏ lên, nàng cảm thấy như cơ thể mình đang bị lột trần ve vuốt bởi những ánh mắt thèm thuồng bên ngoài.

Chiếc xe vẫn tiến về phía trước một cách chậm chạp. Đoạn đường Thục Nhi mô tả là rất gần, lúc này đối với Thùy Dương như kéo dài vô tận. Chiếc xe quẹo vào đường Hoàng Diệu, kéo theo 3 chiếc đuôi, lúc tấp bên này, lúc lạng qua kia.
– Tấp bên phải đi anh, shop Huỳnh Khang. Giọng nói Nhi bên cạnh vang lên.
Thục Nhi dúi tờ giấy 100 ngàn vào tay tên taxi. Thùy Dương mở cửa xe, chạy ào vào shop bỏ sau lưng bao nhiêu tiếng huýt sáo, mút chuột. Vừa vào đến shop, Thùy Dương thở phào, đi thẳng vào tấm màn thay đồ sát góc tường, làm ngơ trước ánh mắt ngạc nhiên của ông chủ shop.
– Nhi em chọn cho chị bộ nào cũng được. Nhớ có đồ nhỏ nhé.

Thùy Dương giờ phút này mới thực sự dám thở ra. Nàng buông chiếc khăn tắm ra, mặc cho nói rơi xuống chân. Nàng nhìn cơ thể mình trong gương, ánh mắt không thể khỏi toát lên cảm giác tự hào.
Cơ thể hoàn mỹ của Thùy Dương như bức tượng điêu khắc hiện lên trong gương, dưới cặp vú kiêu kỳ là những vết hằn nhẹ đỏ ửng lên của chiếc khăn ép chặt vừa qua. Nối tiếp bầu vú là vùng bụng phẳng phiu nổi bật một cái rốn nhỏ bé xinh xinh, dẫn đường xuống phần bụng dưới hơi nhô ra một chút, nhìn rất phụ nữ. Khép giữa hai chân nàng là một ít lông âm hộ mọc chéo đều qua hai bên che hờ hai mép thịt đều hồng bên dưới. Thùy Dương vuốt nhẹ phần lông tơ của mình, nhớ đến ánh mắt gã lái xe taxi, vừa bực mình, nhưng le lói một chút thích thú phiêu lưu.

Bất ngờ một cánh tay len qua khe màn treo xộc vào nàng, nhét vào người Dương 3 bộ quần áo, kèm theo giọng nói của Nhi:
– Chị xem sao, em thấy mấy cái này không giống gu của chị lắm, nhưng chị cứ thử xem.
Chi cầm lấy mấy mảnh áo quần treo lên móc, nhìn tới lui:
– Đồ nhỏ đâu em?
– Không có bán chị ơi, em chạy qua ra ngoài mua nhé. Giọng Thục Nhi mang theo chút áy náy.
– Ở đâu lận? Em bỏ chị ở đây vậy…
– Không có sao đâu, ông chủ đây chịu chơi lắm, bóng lộ, chị yên tâm đi.
Như để chứng minh, giọng Nhi vang lên:
– Khang ơi, qua mình nhờ chút coi.
– Tới liền nè. – Một giọng nói ẻo lả vang lên.

Thùy Dương gườm Nhi trách móc. Đột nhiên một khuôn mặt đàn ông đẹp trai, trắng trẻo, không một cọng râu, chui tọt vào màn thay đồ. Thùy Dương hết hồn, túm lấy quần áo che lại bộ ngực phập phồng.
– Người chị đẹp ghê nghen. Ánh mắt hắn lóe sáng, nhìn lướt qua thân thể che hờ của Dương.
– Thôi đừng chọc chị tui nữa mà. Sao shop siếc gì mà không có một bộ nội y là sao hả?
– Trời, shop em có bán nội y lúc nào mà chị nói oan cho em thế?!
– Chứ hôm bữa tui mua 3 bộ ở đây là gì? Giọng Nhi trả treo.
– Bậy nè… Hồi nào? Á, đó là đồ phụ tùng sung sướng bà ơi! Mấy cái đồ đó mà cũng tính là nội y. Cái đó em cất buồng trong, lúc nào cũng có.

Mặt Nhi đỏ hồng, chợt nhớ đến cuộc phiêu lưu của 3 bộ đồ khiêu khích đó. Nàng mua nó để khiêu khích sếp Linh trong chuyến công tác miền Trung tháng trước. Nhớ tới thái độ như hổ đói của sếp Linh, làm người Nhi cứ rạo rực nóng bừng bừng.
Nhi miết nhẹ hai má, như biện pháp cho tan máu dồn lên mặt, mặt thì thào qua màn thay đồ:
– Chị vào buồng trong lựa đồ đi, tuy là đồ mang tính trang trí thôi, nhưng cảm giác có vẫn dễ chịu hơn không có gì.
– Ừ, em vào lựa giúp chị nhé. Thùy Dương nghĩ Nhi nói cũng hợp lý.
– Thôi, em ngoài này trông shop giúp ẻo lả, để nó lấy giúp đồ cho chị.
– Hứ, tui mà có ẻo lả ah, mấy chị cũng đố theo kịp đó nghen. – Khang nguýt chua như me Thái.

Cứ thế, hắn xông hẳn người xuyên qua màn, nắm khủy tay Thùy Dương, đẩy nàng qua cánh cửa gương vào trong. Thì ra chính tấm gương nàng ngắm nghía cơ thể mình nảy giờ, lại là cánh cửa thông vào buồng trong. Vào tới trong, Khang cứ để Thùy Dương đứng tồng ngồng ở đó, hai tay vẫn túm mấy bộ đồ che bớt cơ thể trần truồng của mình. Nàng chợt rùng mình, cảm thấy gió lạnh, nhìn lên thì ra mình đang đứng dưới một cái máy lạnh loại nhỏ. Lâu lắm rồi, không, phải nói là chưa bao giờ nàng khỏa thân lâu như vậy mà không phải trong căn phòng riêng của mình. Cảm giác này thật hồi hộp, vừa khó chịu vừa thích thích, khó tả.

Thùy Dương soi mói nhìn Khang đang hì hục lục tung những túi đồ chất đống dưới gầm cầu thang. Có lẽ hắn là bóng thật, trước cơ thể trần truồng của một người phụ nữ đẹp như nàng mà hắn chỉ liếc qua một lần rồi thôi. Có lẽ vì tâm trí thông suốt với suy nghĩ đó, cũng phần hơi khó chịu vì cơ thể mình không lẽ kém hấp dẫn đến vậy. Thùy Dương thở dài rồi thả lỏng người, nàng treo 3 bộ đồ lên móc treo đồ, cứ thế đứng chờ kết quả tìm kiếm của Khang.. và cũng chờ phản ứng của Khang khi được thấy rõ hết cơ thể của nàng.
– Chị mặc thử 2 cái này xem. – Khang quay đầu lại, há hốc miệng trước quan cảnh trước mặt.

Ánh mắt Thùy Dương soi mói, hai bàn tay nắm chặt lại, tìm kiếm trong đôi mắt Khang một tia ham muốn gì đó. Nhưng không, không hề có, ánh mắt của hắn chỉ có hâm mộ, một ít đố kỵ. Thở dài, hắn nói:
– Chị đẹp quá… Còn em ngay cả ghen tị với chị cũng không có cơ hội.

Ánh mắt Thùy Dương thoáng qua một tia thương hại, nàng hiểu lời hắn nói. Hắn sinh ra với tâm hồn phụ nữ trong một thân xác đàn ông. Nỗi bất hạnh đó, người đời không mấy ai thấu hiểu. Họ chỉ miệt thị, khinh rẻ hắn như biến thái, bệnh hoạn…
Khang đi ra ngoài sau khi dúi 2 bộ đồ mỏng tang vào tay Dương.

Dương vứt hết các suy nghĩ ra sau đầu, mặc chiếc quấn lót bé tí chỉ toàn lưới, ướm thử cái áo ngực lên, nhìn mình trước gương, nàng giựt mình chợt hiểu tại sao Nhi và Khang nói đây là phụ tùng sung sướng. Cái gì cũng nhỏ, siêu mỏng, toàn dây và dây…
Thùy Dương tặc lưỡi, thôi kệ, có còn hơn không, vả lại có ai thấy đâu mà sợ. Nàng bắt đầu ướm thử bộ váy đỏ, lên người. Chợt Thùy Dương cảm thấy lạnh lạnh sau gáy, nàng nghe tiếng thở nặng nề, hổn hển của ai đó. Nàng rùng mình, nhìn lên bắt gặp một đôi mắt trợn trừng lên, khóe mắt ké đỏ những tia máu.
– Á.
Thùy Dương kịp bụm miệng lại trước khi la lên.

Trên cầu thang tự lúc nào có một ông già tóc bạc trắng, đang ngửa ra trong tư thế nửa ngồi nửa nằm, mắt ông không dứt ra được cơ thể lồ lộ của Thùy Dương trong bộ đồ nội y khiêu gợi. Cơ mặt ông nhăn nhúm lại, tay trái ông nắm thành cầu thang, tay phải ông ôm ngực mình bóp nghiến. Miệng ông mở ra như cố hớp từng ngụm không khí, nước miếng chảy qua một bên, nhỏ xuống bộ pijama sọc xanh. Thùy Dương bụm miệng lại, vì nàng chợt hiểu, ông già đang trong cơn nguy cấp. Quăng luôn bộ đồ cầm tay xuống đất, Thùy Dương lao tới:
– Ông … ông có sao không?
– Hừ hừ.. ông già chỉ thở, không nói được tiếng nào.

Thùy Dương xông tới, xốc nách ông lên, cho ông tựa vào bức tường cầu thang. Nàng đang lúng túng, chợt nhìn thấy ánh mắt của ông nhìn chăm chăm xuống đất. Nàng nhìn theo, chợt thở phào, một lọ thuốc nhỏ có nhãn màu nâu, đang lăn lóc dưới chân nàng. Nàng chộp lấy, mở ra, lấy một viên, nhét thẳng vào miệng ông già, mặc kệ nước dãi của ông dính đầy tay, nhơ nhớp những ngón tay thon nhỏ của nàng. Ông già cố nuốt xuống, mặt nhăn lại, khóe mắt trào ra giọt nước mắt, cứ như là vừa nuốt một cục đá xanh. Ông gập người lại, ho sù sụ. Thùy Dương ngồi bẹp xuống bậc cầu thang, chồm tay ra sau lưng ông vuốt lưng ông. Cái lưng ông gầy đến lạ, trượt dưới lòng bàn tay nàng toàn xương, nhưng ngược lại truyền đến tay nàng cảm giác rất ấm áp.
Chợt Thùy Dương cảm thấy một bàn tay thô ráp, ấm áp, vuốt lưng nàng, nhẹ nhàng vòng xuống mông, một ngón tay nhẹ nhàng trượt theo khe mông của nàng, nơi đó chỉ lót đúng một sợi dây của nội y.