Thầy giáo và cô bé 12 tuổi

– Oanh.
– Dạ.
– Thầy đụ em nhé.
– Dạ..
– Nhưng thầy không muốn dùng bao.
– Thì thầy khỏi dùng ạh.
– Nhưng em sợ uống thuốc.
– Em chịu được, tôi nói trong sự quyết tâm cao độ dù có đau tức như những lần trước tôi cũng chịu.

Thầy lật tôi ra nền, giữa mớ quần áo hỗn độn lăn lóc. Thầy vơ cái áo đặt dưới đầu tôi, Thầy nâng chân tôi lên và banh rộng ra 2 bên. Cắm con cu vào và thầy đẩy nhẹ, đã nhiều lần tôi đón nhận nhưng lần này nó nhẹ nhàng hơn dù rằng cảm giác chật chội vẫn tăng dần. Rồi thầy rút ra và nhịp vào rất nhẹ, rất nhẹ, cảm giác lâng lâng khó tả trong người tôi dâng lên, tôi nắm chặt cái áo và tôi rên.
– Ư ư ư…thầy ơi..ư ư ư.

Tôi rên bằng đúng với cảm xúc bản thân mà không phải học hỏi gì cả, tôi rân bằng sự đê mê nơi con chim bé nhỏ mang lại. Thầy đẩy vào vừa đủ để tôi thấy căng cứng thì thầy lại rút ra cho cảm giác nhẹ nhàng ập đến… Không phải là tiếng bạch bạch đau đớn ngày nào mà tiếng ộp ộp của cái con chim đầy nước đang được cây thịt thọc vào làm nên tiêng kêu hoang lạc. Tôi sung sướng điếng người khi lần đầu cái cảm giác trong người tôi có bọc nước bị vở ra tràn lênh láng trong âm hộ mình. Tôi run rẩy gốc đầu nhìn xuống tìm hiểu nguyên nhân… Thầy đụ tôi bằng ½ của cái khúc thịt to lớn ấy, đúng là tôi quá nhỏ bé để nhận hết nên chỉ cần ½ là tôi đủ sướng rồi.

Thầy ngửa ra.
– Bé đụ thầy đi, cho vô tới đâu mà bé thích nhất ấy.
– Dạ.

Tôi vụng về leo lên nhưng rồi tôi cũng cho được vào trong người mình khối thịt đáng yêu ấy, đối với tôi nó không còn là cái thứ quỷ quái nữa mà là sự đam mê. Tôi nhịp nhàng trong sự sướng khoái, tôi ngồi lên cho cu thầy lút hết trong người mình, tôi tức bụng lắm, bụng tôi như có vật gì đó chèn vào. Thầy nhìn tôi cười.

– Tức bụng lắm, cứ làm như bé thích đi.
– Hihi…dạ.
Tôi nhún nhảy cho thỏa thích. Tôi bò dưới nền và kêu:
– Thầy chơi phía sau đi.
– …..Thầy bó phía sau và bú chim tôi như 2 con vật đang chuẩn bị giao phối, chúng tôi sống đúng với phần con của mình, thầy chồm qua người tôi cắm con cu to dài vào chim tôi nóng nhẩy. Thầy nhịp làm tôi nhoài người tới rồi tụt lại sau, thầy thì thào trong tiếng rên đứt quãng.
– Thầy ra bé ơi.
– Dạ….

Thầy vùi đầu vào tóc tôi trong khi cu thầy run rẩy phóng vào người tôi dòng tinh trùng trắng đục, cái thứ nhớp nháp mà trước đây tôi ghét cay ghét đắng thì nay nó lại đáng yêu làm sao. Thầy rút ra và nằm ngửa, thở hổn hển, tôi vẫn bò và cúi nhìn những giọt tinh đang rời cơ thể tôi chảy xuống nền, thầy lật ngửa tôi ra, gối đầu lên vai tôi thầy bú vú tôi nhè nhẹ, tôi đê mê tận hưởng cảm giác tuyệt vời… Thầy bế tôi lên giường, thầy choàng tay ôm tôi vào lòng, tôi gối đầu lên tay thầy và chìm vào giấc ngủ tuyệt vời… Đây là lần đầu tiên sau khi hành lạc thầy ngủ cùng tôi.

Tôi thức dậy thì thầy đã đi rồi, chiếc đầm được xếp gọn cùng với bộ đồ lót. Tôi lấy bộ đồ thun mặc vào, ra mở hộp quà… Là một chiếc đồng hồ trong trái phalê và cô gái mặc đầm trắng được khắc một cách điêu luyện, một hủ đựng đầy những ngôi sao bé tí ti, một lá thư thầy viết, nét chữ mà tôi quen thuộc đã lâu.

“ Yến oanh yêu! Thầy xin gửi 999 ngôi sao nhỏ như lời yêu vĩnh cửu mà thầy dành cho em, thầy yêu em dù rằng tình yêu này mang đầy thù hận và ngang trái. Oanh ah, cô gái tri kỷ mà thầy kể chính là cô thư ký mà Ba em đã chiếm đoạt tiết trinh và dày xéo thân thể cô ấy. Thầy đến với em vì lòng thù hận đó, thầy muốn làm em đau đớn như những gì mà cô gái anh yêu phải chịu đựng. Giờ đây, Ba em đã đá cô ấy ra đường sau khi hả hê, no say, thầy yêu và nhặt lấy với trái tim đau nhói.

Hôm nay nhìn em vui sướng, đê mê thầy thấy mình hèn hạ quá, tầm thường quá. Lần làm tình này là lần cuối thầy xâm chiếm trái tim trong sáng của em, thầy mong sau này em sẽ bình yên. Thầy xin lỗi vì tất cả!”

Tôi đặt tờ giấy vào trong hộp, trên bàn có viên thuốc và chai nước thầy để sẵn, tôi lặng lẽ uống. Mọi thứ đã hết, có lẽ khi thấy thầy và cô gái tôi đã hiểu phần nào nên cũng không quá sốc khi đọc thư thầy. Tôi không trách, không hận thầy… Tôi ném những ngôi sao nhỏ xuống đám cỏ xanh, ánh nắng làm chúng lấp lánh… Tôi đốt bỏ là thư, tôi gom tất cả những gì liên quan đến thầy mang vứt sạch…Tôi là cô gái mạnh mẽ mà….

Tôi không khóc…đúng tôi sẽ không khóc, tôi ngồi co ro trong góc gường, nước mắt lăn dài, lăn dài ướt cả vùng ngực đầy mà thầy mang lại, thứ duy nhất có hình bóng thầy mà tôi không thể vứt bỏ…. Nước mắt vẫn lăn dù tôi nói rằng…”Tôi sẽ không bao giờ khóc vì Thầy”