SunShine

– Ớ, vậy đừng có nài nỉ gì tao về con nhỏ kia nhé.

– Bố đéo thèm. – Tôi lạnh tanh trả lời, xong xuôi ném điện thoại vô góc giường. Thật tình mọi thứ với tôi đang dần mất đi một sự cân bằng nào đó, kể từ khi tôi dính níu đến con nhỏ quá đáng kia… Tôii không thích điều này chút nào.

Đêm hôm đấy, tôi vẫn có những giấc mơ đẹp thật bình thường… Chắc chỉ có khi ngủ tôi mới tĩnh tâm mình lại được như vậy.

Chiều hôm sau, lết thân đến lớp, tôi ngó xung quanh xem tung tích thằng Nam đâu, thì nhận ra nó chưa tới, đành im lặng, rồi gục mặt xuống bàn ngủ một giấc. Một lát thì trống vào lớp, lại vươn vai, thức dậy làm một cậu học trò ngoan ngoãn.

Thằng Nam ngồi cạnh, nhìn tôi đầy ái ngại, tôi cũng chẳng có ý định làm gì nó, chỉ doạ thôi, ấy vậy mà nó đã sợ sệt thế này rồi, thật khổ sở cho nó quá.

– Phạm K lên kiểm tra bài cũ. – Đang loay hoay với vài dòng suy nghĩ vu vơ thì bị thầy địa lý gọi lên bảng chơi. Đành tức tối lên bảng trả lời theo ý thầy.

– Châu phi có điều kiện gì để bảo vệ và khai thác tài nguyên thiên nhiên. – Thầy Địa nêu câu hỏi thật rõ ràng.

– … – Tôi chưa học bài cũ, thế nên giờ đang côn chân tại chỗ, nhìn bao ánh mắt của cả lớp đổ dồn vào mình. Liệu có phép màu gì đó xuất hiện giúp tôi vượt qua thử thách này…

– Em trả lời đi?

– Dạ… thưa thầy, em… – Tôi đang tính thành thật trả lời rằng, mình chưa có học bài, thì nhận ra con Huệ bàn đầu đang vở rộng quyển vở địa chào đón mình… bạn đã có lòng thì mình xin nhận.

– Thưa thầy… bla bla, vân vân và vân vân… – Tôi trả lời rõ ràng và mạch lạc câu hỏi đưa ra, với nụ cười trên môi, thầy Địa đưa cho tôi quyển vở với con 9 tròn trĩnh.

Kịp giơ tay ra hiệu cảm ơn con Huệ rồi chạy thẳng về chỗ ngồi, đơn giản, ở lớp, tôi là một đứa không hề nổi trội… tôi rất trầm là đằng khác.

Từng tiết học một trôi qua, sự ảm đạm của nó chẳng thay đổi gì cả, ngoài việc mắt tôi cứ lim dim theo từng lời giảng của thầy cô, thói quen ngủ sớm vào mỗi buổi tối, chẳng thể giúp tôi lấy lại cân bằng cho việc thiếu ngủ vào buổi chiều… nên chiều hôm ấy, tôi đã có một giấc ngủ khá là dài… và, cũng bị một hình phạt khá là dài đúng như vậy…

Nhớ, là tiết thứ 4, đang mơ mình du ngoạn, ở trên một đỉnh núi cao vời vợi, đứng giữa vách đá, nhìn xuống vực thẳm sâu hun hút, thì có ai đó thiệt tình, đẩy mình rơi bộp xuống, đang trong danh giới giữa sự sống và cái chết, chênh vênh trong khoảng không vô định, thì quái lạ, lại tỉnh dậy luôn, là bị đánh thức bởi thứ gì đó va mạnh vào đầu mình…

– Ớ…

Mở mắt, ngơ ngác nhìn cả lớp, và nhìn cả Cô Văn đang có đôi mắt âu yếm dành riêng, tôi hoảng hồn nhận ra mình đang, sắp phải đối diện điều gì…

– Em tỉnh chưa?

– Em, dạ, tỉnh rồi. – Tôi lí nhí đáp. Nhìn thằng Nam đang bụm miệng cười. Cả lớp cũng có vài đứa lắc đầu với tôi, bằng sự ngao ngán khinh khỉnh.

– Lời giảng của tôi thật có sức mê hoặc phải không?

– Em ngủ từ tiết đầu thưa cô.

– Ra ngoài cửa đứng.

– Dạ.

– Mời anh ra ngoài cửa đứng…

Thế là, thôi, đành ung dung trong tư thế ngẩng cao đầu ra khỏi lớp, cả lớp được một vài phút thư giãn từ cái mặt ngô ngố mới tỉnh ngủ từ tôi… Thật sự, tôi không quen lắm, khi được ai đó chú ý…

Đứng ngoài cửa lớp, nhìn ngắm các phòng học khác, sự tẻ nhạt và im ắng, khiến tôi cảm thấy khá là mệt mỏi, thi thoảng có vài thầy cô, hay vài đứa học sinh đi đâu đó ngang qua lớp tôi, lại thấy khuôn mặt đáng thương của tôi ngoài cửa lớp. Lại bụm miệng cười với nhau, có đứa còn ngang qua kiểu lạnh lùng, tỉnh bơ, đéo thèm nhìn mặt tôi lấy một lần.

Mãi chẳng hết tiết, cứ ngồi đếm từng người mình vừa thấy, một vài ai khác đi trên sân trường, rồi đếm cả số lần gió thoảng qua, làm tôi lạnh đến co ro cả người. Thật tình, thà cô phạt tôi chạy quanh trường còn đỡ hơn là bắt tôi đứng ở cửa lớp đón gió thế này.

– Chào… – Lại nghe thấy cái giọng đó ở đâu.

Tôi ngoái nhìn xung quanh, thì thấy cái con nhỏ ở can tin vừa đi lướt qua mình, lại cốc đầu. Chẳng lẽ tôi lại đạp cho cái, vô duyên không thể tả hết được.

Nhưng mà, tôi lại ngờ nghệch vài giây, tưởng chừng như vừa có thứ gì đó khiến tâm chí tôi đứng im lại, và hơi thở cũng chảng đều như lúc chưa nghe thấy giọng nói ấy…

Lại một lần nữa…

Ngày hôm sau, chỗ bên nhà Ngoại tôi mở Hội, và cũng là vào Chủ nhật nên được đi chơi thả ga.

Rủ mấy thằng em họ đi du ngoạn trong biến người, cái ồn ào mà vốn dĩ tôi không thích lắm. Nhưng mà Hội mà, phải đông người chứ, càng đông càng vui mà…

– K, ra kia phi bóng bay đi. – Con em họ tôi kéo tay.

– Không, tao không? – Tôi làm mặt lạnh.

– Thế đi không? – Nó véo tay tôi một cái đau điếng. Mẹ con điên.

– Ớ, em đi đây. – Thế là cùng nó với mấy đứa khác ra chỗ phi bóng bay.

Hồi đấy có 7k được 7 lần ném phi tiêu thì phải, cũng không nhớ rõ lắm.

– Anh phi cho em cái chuông gió kia kìa. – Con em chỉ chỉ.

– Mày điên à, chuông gió gọi ma về đấy, cái móc chìa khóa thì tao lấy cho. – Thật là nói vậy thôi, chứ tôi không phi được trúng cả 7 lần đế đoạt chuông gió cho nó, nên bày đặt móc chìa khóa, trúng 4 lần là có mà.

– Không phi trúng được còn bày đặt.

– Được rồi, mày xem anh mày đây. – Tôi cảm thấy lòng tự trọng bị coi thường quá mức.

1 Lát sau thì…

– Em phi cận thận chút, anh đứng ở ngoài rồi mà cứ ngắm anh mà phi là sao? – Anh quản lý trò đấy nói tôi, thì tại tôi ném lệch quá mà.

– Tại phi tiêu lệch quá thôi mà anh. Để em phi lại.

– Thôi, anh xin chú, đây móc chìa khóa đây, phần thưởng đấy, mời chú đi cho anh. – Kiểu như anh ấy đuổi khách vậy, thôi mình có lòng tốt nên đành đi vậy.

Con em họ cứ lừ lừ, còn lẩm bẩm “vậy mà khoe anh ném phi tiêu siêu lắm”

Còn tôi cũng lẩm bẩm lại “Tại hôm nay trời có gió quá, anh không chỉnh được”

Chán mấy trò này rồi, tôi chuyển sang nghịch nhà Phao, thế nào lại có cái luật thanh niên không được chơi trò này, đành ở ngoài cổng xem mấy đứa em chơi… nghĩ thầm luôn “Bố mà được vào chơi, bố chọc thủng hết, nhà với chả phao”, nhưng mà vẫn phải cười gượng thôi.

Hội bên Ngoại tôi cách khá là xa nơi tôi đang ở với bố mẹ, và cũng cách xa cả ngôi trường tôi đang học, tôi không nghĩ sẽ bắt gặp ai đó, một học sinh trường tôi tại nơi đây. Thế nên, có nhiều thói quen tôi gọi nó là may rủi, tôi đi tìm kiếm học sinh trường tôi trong dòng người ở nơi đây, cái ồn ào của lễ hội. Tìm kiếm một chiếc áo khoác có phù hiệu trường, giống với chiếc áo khoác mà tôi đang vận trên người…

Thoáng chút gì đó bất ngờ, khi tôi thấy một cô nàng với chiếc áo khoác đồng phục với tôi ngang qua, nó thật khiến tôi trở nên thích thú… sự đờ đẫn, quên cả việc mình đang đứng nơi đâu, làm những gì, và vào thời gian nào…

– Này! – Đứa em họ tôi cùng vài đứa nữa, chơi xong nhà phao gọi tôi, làm tôi giật cả mình.

– Ơ, đâu rồi… – Quay lại tìm hình bóng người con gái kia thì đã chẳng thấy đâu nữa, lễ hội thật đông đúc, tôi ghét sự đông đúc như vậy.

– Đâu rồi cái gì, về thôi, mẹ em gọi về ăn cơm rồi… – Con em huých tay…

– Ừ về…

Vậy là, đơn giản như vậy, tôi ghi nhớ bóng dáng ấy, và chờ đợi một lần nào đó sẽ gặp lại, trong vài ngày lễ hội tại nơi đây…