Sợi xích

“Em chịu thua anh rồi, tha cho em đi, em nhột quá”!

Hai đứa ôm xiết nhau đùa giỡn trên giường trong bóng tối. Thú vị thật! Tôi thầm mong điều đó sẽ xảy ra trong lúc này.

Suy nghĩ của tôi vẻ như sắp thành sự thật. Trong bóng tối anh lấy tay vuốt ve, sờ nắn vào ngực tôi, môi và lưỡi cạ vào cổ tôi. Rồi đến lỗ tai, anh thì thào:

– Em biết không, em là người phụ nữ mà anh yêu quí nhất trên đời! Anh không muốn rời xa em… Anh cô đơn lắm em ạ! Đã nhiều phụ nữ rời xa anh… Anh xin em! Hãy cho anh thời gian… đừng bỏ anh em nhé!

Nói đến đó anh nấc nghẹn muốn khóc! Còn tôi như từ trên trời rơi xuống khi nghe những lời anh nói…

Phần 4

Sau buổi tối đáng nhớ ấy, anh bị cảm và đau đầu. Tôi phải tạm thời nghỉ dạy để chăm sóc anh. Anh rất vui khi có tôi bên cạnh. Nhìn anh như một con mèo ngoan, đáng yêu vô cùng… Một thời gian sau, tôi chỉ còn chơi đàn ở nhà, không đến trường dạy nữa…

Nhung đến thăm tôi. Bước vào nhà cô ấy cứ khen mãi:

– Ôi nhà sang trọng và đẹp thật, ở lại đây hoài vẫn không thấy chán!

Nhung hỏi thăm về công việc của tôi:

– Sao cả tháng nay mình không thấy Hồng đi dạy nữa?

– Ừ dạo này anh Toàn không được khỏe cho lắm nên Hồng muốn xin nghỉ một thời gian để lo cho anh ấy.

Nhung trố mắt nhìn tôi, hỏi tiếp:

– Ủa chồng Hồng bị bệnh gì vậy?

Tôi ngập ngừng trước câu hỏi của Nhung. Rồi đánh trống lảng sang chuyện khác, hỏi thăm chị, em trong trại mồ côi… Rồi đến chuyện chồng con của Nhung. Nhung kể tôi nghe đủ thứ, khoe với tôi về chuyện vợ chồng của mình… Mỗi ngày ít nhất một lần, chẳng thấm vào đâu. Sẵn chuyện, Nhung quay sang hỏi tôi về việc ân ái với chồng, tôi như bị một gáo nước lạnh tạt vào mặt. Không muốn cho bạn mình biết chuyện. Nhìn Nhung sắc mặt hồng hào, tươi trẻ hơn trước đây, như bông hoa nở rộ, tràn đầy sinh lực, tôi cúi mặt, giấu nỗi lòng.

– Hồng thì cũng thường thôi, vì sợ kiệt sức lắm… hihi… – Nói đến đó hai đứa cùng bật cười.

Toàn lúc đó vừa về thấy hai người vui vẻ, anh muốn mời Nhung ở lại ăn cơm chiều với gia đình, nhưng Nhung từ chối và hẹn dịp khác, hai vợ chồng tôi đưa Nhung ra cửa. Anh nói với Nhung:

– Khi nào rảnh nhớ qua đây chơi với Hồng nghe! À, vợ chồng anh đã chuẩn bị nhiều món quà đến thăm cô, chú… trong trại mồ côi. Ngày mai Nhung có muốn đi cùng không?

– Ngày mai Nhung về thăm gia đình chồng rồi.

Nói đến đó, Nhung cười, nói khẽ vào tai tôi:

– Có chồng như vậy hạnh phúc quá còn gì.

Nhung ra về trong tâm trạng rất vui, còn tôi càng thấy chạnh lòng hơn với những câu nói của bạn.

Cuối tuần anh đưa tôi đi chơi. Hôm ấy trời mưa to và rất lạnh, đại lộ vắng người, anh dừng xe lại lấy áo khoác đang mặc choàng vào tôi:

– Em khoác vào cho ấm, trời mưa gió như vậy dễ bệnh lắm đó em!

Chợt tôi hôn lên môi anh với nụ hôn bất đắc dĩ, như thay lời cảm ơn! Mưa vẫn rơi tầm tã, đổ xuống như một tấm màn trắng phủ chụp không gian, thấp thoáng sau màn mưa là hàng phượng đỏ thắm. Tôi chớp mắt, vệt nước lăn dài trên má như những hạt mưa. Tôi cầu mong cho cơn mưa sẽ dài bất tận, để không ai nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên má tôi!

Ngồi trong xe ngắm mọi thứ bên ngoài rồi vòng lên đại lộ, nhìn những cặp tình nhân đang trú mưa hai bên đường, tôi cảm thấy họ ấm áp hơn nhiều so với cái giá lạnh của thời tiết…

Chợt xe dừng lại một tiệm bánh ngọt, nơi đây lúc nào cũng đông khách, cho dù ngoài trời vẫn còn mưa:

– Nào, em cứ ngồi yên trong xe.

Tôi chưa kịp nói câu nào anh đã nhanh chân mở cửa xe, chạy vào tiệm bánh. Chắc anh luôn nhớ món bánh khoái khẩu, lần nào đi chơi đều đến đây ăn. Nơi đây có nhiều laọi bánh ngọt và bánh nướng, nhưng tôi và anh ấy chỉ thích món bánh nướng ngũ vị, vị chua ngọt và mùi thơm nồng nàn của cái bánh làm tôi ghiền.

Nhìn anh bước ra tiệm bánh, mặt hớn hở, lấy tay che mưa cho cái bánh, tôi bật cười… Ôi chàng khờ của tôi!

Vào trong xe anh như một con mèo ướt, như không biết gì ngoài cái bánh cầm trên tay, tôi lấy khăn chấm nước mưa cho anh mà bật cười, suy nghĩ đến cảnh tượng nếu anh làm rơi cái bánh nướng này xuống nước, anh sẽ làm gì với nó đây, giây phút ấy sẽ còn đáng yêu hơn nữa…

– Em ơi! Bánh này chỉ còn đúng một cái, em ăn cho nóng thì mới ngon.

– Sao chỉ mình em chứ?

– Thôi, chỉ có một cái thấm vào đâu, họ còn nói bánh này ăn khách lắm đấy, có người phải đặt trước để mua được nó. Sắp tới anh sẽ học làm món bánh này về trổ tài em xem.

– Anh chưa biết lấy lòng phụ nữ, nói đùa như thật.

– Để xem nhé cưng, anh biết trong bánh này có 5 loại trái cây và sữa, rồi thêm… Chết tới đây là anh bí rồi! Nhưng em sẽ bất ngờ đấy… À hay là vợ chồng mình đặt tên cho cái bánh này đi em?

– Cũng hay đấy, để em suy nghĩ xem…

Vẻ mặt lém lỉnh của anh làm tôi nghĩ đến những đứa con, sau này tôi và anh cũng cần phải đặt tên cho chúng… Ngày đó chắc tuyệt vời lắm, em bé vừa chào đời anh bế nó trên tay rồi cả hai đặt tên cho đứa con yêu dấu là…

Bất ngờ anh quay sang:

– À hay là mình đặt tên bánh này là Darling cake được không em?

– Ồ tuyệt quá, Darling cake, anh hay thật!

Anh không nói gì, lấy tay nựng má tôi như con nít, rồi bật cười…

Anh đưa tôi đến nơi đầu tiên mà hai đứa gặp nhau, anh ôm tôi vào lòng rồi chỉ lên nhành hoa:

– Em nhìn xem… Hôm đó cũng nhờ những nhành hoa này mà tụi mình có nhau cho đến bây giờ đó.

Tôi cười:

– Lúc đó em cũng không ngờ nhóm bạn của anh và anh cũng thích hoa đến như vậy.

Anh như đổi sắc mặt, nụ cười cũng tắt đi.

– Mấy thằng quỉ sứ đó, hay cười nhạo thách thức anh…

– Họ thách anh chuyện gì?

– Anh…

Như lỡ lời, anh chợt im lặng.

Nhưng anh mắt anh buồn rười rượi…

Vừa lúc đó, một cô gái mặt đầy son phấn, có bộ ngực căng tròn đi cùng bạn trai ngang qua, mùi nước hoa vẫn còn phảng phất của cô ấy làm tôi cảm thấy dể chịu. Anh và tôi khựng lại, tôi nhìn anh, anh có vẻ giả vờ làm ngơ như không thấy gì…

Và suy nghĩ của tôi bắt đầu xáo trộn. Sự xuất hiện của cô ấy khiến tôi phải nhìn lại mình: “Có khi nào mình chưa đủ sự hấp dẫn để khiêu khích chồng?”

Phần 5

Về nhà tôi luôn đứng trước gương để xăm soi mình. Lần này tôi quyết định làm một cuộc “cách mạng” cho mình.

Bình thường tôi ăn bận kín đáo, nhưng lần này tôi quyết định đi mua nhiều đồ lót, đồ ngủ hở ngực, nước hoa… để xem có thay đổi được chút gì không?

Vừa bước vào nhà thấy tôi, anh không tỏ thái độ quan tâm gì tới cái áo đầm trắng mỏng, khoét sâu hở ngực mà tôi cố tình bận. Thấy vậy, tôi càng cố dịch cái áo xuống sâu hơn, đi loanh quanh trong nhà tạo dáng, muốn cặp mắt ấy hướng về tôi, nhưng cũng không khả quan cho lắm, nên tôi đã chủ động đến trước mặt anh giả vờ hỏi này kia cho anh chú ý bộ ngực của mình…

Nhưng rồi cũng chỉ có câu:

– Ôi em lúc nào cũng đẹp và hấp dẫn hết…

Tôi ghét câu nói ấy. Tôi giả vờ xuống bếp lấy một ít nước ép dưa hấu đổ lên ngực, rồi la toáng lên!

Áo bị loang ướt đỏ, thấm vào da thịt nhìn thấy những sợi long măng mấp mé xung quanh đầu ngực với áo đầm trắng mỏng manh.

Anh chạy đến bên tôi. Tôi bèn la:

– Anh ơi! Em bị nước dưa hấu tăng lực của anh làm ướt hết cả ngực nồi nè! Đền em đi.

– Được rồi, anh sẽ đến ngay đây, bây giờ em nhắm mắt lại đi.

Tôi dàn trận xem như không phí công. Ôi mình trở nên tinh ma lúc nào không hay…