Số phật nghiệt ngã

Phần 1

Câu chuyện bắt đầu với những ngày nắng tháng 3 oi ả của Sài Gòn. Tại xưởng cơ khí nhà Nam, không khí ngột ngạt như cái lò xông hơi, cả chục anh em chỉ mặc quần xà lỏn, mồ hôi nhễ nhại. Nam từ trong nhà đi ra, đùa cợt:

Nam: Anh em ráng xông hơi thêm 1 tiếng nữa cho xong việc rồi ta đi massage. He he, thằng Tân, mày không hút thuốc nữa, phổi mày đen như cục than rồi, ho thì như chó sủa ăn trộm vậy mà còn hút. Đợt này mà thi tốt nghiệp không đậu tao đuổi cổ.

Tân: Dạ, anh đừng lo, đợt này sẽ đậu, em sẽ cố gắng học để thoát khỏi chốn tù đày này.

Nam: Ừ, mày nói hay lắm, còn ông Hùng, đăng ký học chữ cả 3 tháng rồi mà không viết nổi cái biên nhận, vậy thì đi giao nhận hàng cái nổi gì, tốn tiền của tui quá.

Hùng: Tao thấy học chữ khó quá, mà nói thật mày đừng la anh, cái thời anh tung hoành ở đất Sài Gòn này chú em mày còn đang học bò ở quê, ở đó mà la anh. Mà thôi, dù gì cuộc đời của anh là do chú cứu vớt nên anh nghe chú.

Nam: Vậy thì tốt, thôi anh em làm đi, tui đi café tí.

Hùng: Café cái con khỉ, mày đi tìm em Nhiên chứ gì?

Nam: Ừ nói mới nhớ, tự nhiên nhớ em nó quá.

Nam liền lấy điện thoại nhắn tin.

Nam: Em đang làm gì đó, rảnh không, café với anh nè.

Hoa Nhiên: Dạ, anh chờ em ở công viên 30/4 nhe, khoảng 30 phút nữa em đến.

Rồi Nam leo lên chiếc xe dream cà tàng chạy đến công viên. Ngồi đợi khoảng 15 phút thì Hoa Nhiên xuất hiện. Nam nhìn ra con bé từ đằng xa, với vẻ líu lo, hồn nhiên của nó thì không khó để nhận ra. Nhưng hôm nay nhìn nó thật lạ, nó mặc một bộ váy áo đồng phục học sinh màu xanh trắng, trông nó chẳng khác gì một nữ sinh mới lớn, e ấp, bẽn lẽn và ngây ngô. Nó nhanh chân tiến lại chỗ Nam. Nam nhìn một vòng từ trên xuống, rồi từ trái qua phải và dừng lại ở khuôn mặt còn vương nét trẻ thơ của nó. Con bé thật xinh và thơ dại. Đang suy nghĩ thì Nam giật mình vì tiếng gọi lớn của con bé.

Hoa nhiên: Anh, nhìn gì dữ vậy?

Nam: Ừ, anh nhìn em, hôm nay thật lạ và đẹp.

Hoa Nhiên: Ủa, vậy bình thường em không đẹp à?

Nam: Ừ đẹp, nhưng mỗi ngày mỗi khác. Hôm nay sao ăn mặc thế kia?

Hoa Nhiên: Bữa nay có thêm dịch vụ cosplay, có 2 loại là cosplay nữ sinh và cô y tá đó anh.

Nam: Bày vẻ, anh thấy chẳng hay ho chút nào?

Hoa Nhiên: Cosplay là phụ thu 100k đó anh.

Nam: Vậy mỗi ngày em gặp bao nhiêu khách cứ đếm rồi nhân lên 100, anh trả số đó, rồi em cứ mặc như bình thường.

Hoa Nhiên: Không, em không nhận tiền của anh, em chỉ lấy tiền do chính em làm ra.

Nam: Thì em không mặc đồ đó là yêu cầu của anh, em làm việc đó cho anh, và em nhận số tiền đó.

Một thoáng bối rối xuất hiện trên gương mặt Hoa Nhiên, giọng nó chùng xuống.

Hoa Nhiên: Anh cứ mặc kệ em.

Nam: Làm sao mặc kệ được khi nghĩ tới cảnh em mặc đồ như thế để mua vui cho mấy thằng kia. Rồi vào đó, nó có quyền tự tay cởi bỏ chiếc váy áo nữ sinh trong trắng đó và làm xấu nó.

Hoa Nhiên: Anh hơi quá lời rồi, trước đây khi đồng ý quen em, anh đã hứa không đụng đến vấn đề này, em sẽ làm một thời gian, khi đủ em sẽ nghỉ.

Nam: Biết là vậy, nhưng cứ nghĩ đến là anh không chịu được, em hãy cho anh lo cho em được không?

Hoa Nhiên: Em xin lỗi, em không thể nhận tiền của anh, em có lòng tự trọng của em.

Nam: Vậy anh không có lòng tự trọng của anh à. Anh phải sống thế nào khi không lo được cho em? Không thể bảo vệ em, để người khác cứ giày vò em.

Hoa Nhiên: Ý anh nói là giờ anh không chấp nhận tấm thân nhơ nhuốc của em phải không?

Nam: Anh không nói vậy, chỉ là anh không cam chịu? Không chịu được khi hằng ngày cả chục người cứ giày vò thân thể em như vậy?

Hoa Nhiên: Em nhắc lại, đó là thân thể em và là cuộc sống của em, anh là gì mà phán xét cuộc sống của em?

Nam cười mỉa: Ừ, anh chẳng là gì của em, anh là gì đâu mà cứ xót cho em?

Nam vừa dứt lời, con bé liền quay mặt bỏ đi. Trong cơn giận, nó chạy loạng choạng, vấp phải cục đá to, té lăn giữa đường, trầy chân, chảy máu. Nam chạy đến dìu nó ngồi lên bồn hoa xi măng.

Nam: Em có sao không?

Hoa Nhiên: Không sao, mặc kệ em? Hẹn người ta café gì mà vừa gặp đã lên mặt, dè bỉu?

Những câu nói giận của con bé không làm Nam bực mình bằng tình huống mà anh vô tình phát hiện, con bé không mặc quần lót. Đầu óc Nam bắt đầu xuất hiện nhiều suy nghĩ: Không ngờ mới có 2 tháng đi làm cái nghề nhơ nhuốc này mà con bé thay đổi nhiều quá. Nào là cosplay nữ sinh, y tá, rồi không mặc quần lót. Hình như cái nghề này vừa mang lại nhiều tiền mà còn thỏa cơn dâm của nó. Nam không ngờ vẻ ngoài hiền lành vậy mà bên trong là một con bé dâm đãng. Nam lắc đầu ngao ngán rồi đứng dậy. Như hiểu ra vấn đề, con bé lắc đầu giải thích.

Hoa Nhiên: Không phải như anh nghĩ đâu anh ơi, lúc nãy sau khi xong với khách, tắm xong ra thì không thấy quần đâu cả. Em đã lục tung cái phòng mà không có, em nghĩ là đã bị ông khách đó lén lấy rồi. Mà chạy về nhà lấy quần thì anh sẽ đợi lâu, nên em chạy thẳng ra đây.

Nam: Thôi khỏi biện minh, dâm thì là dâm thôi, em khỏi phải nói gì cả. Bây giờ anh hiểu rõ con người em rồi. Nói rồi Nam liền bỏ đi, để mặc con bé ngồi đó với những vết trầy chảy máu ở đầu gối.

Con bé sau một lúc khóc nức nở thì lủi thủi về nhà. Trên đường về, nó nhận được một tin nhắn từ vị khách nó vừa đi lúc nãy.

Khách: Em yêu, anh đang giữ quần chip của em, thơm và ngon lắm. Anh sẽ giữ kỹ để đêm đêm úp lên mặt mà ngủ. Anh có 4 người bạn, muốn đi some với em, 5 nam 1 nữ, nếu được thì em báo giá nhé.

Con bé lắc đầu, đúng là một tên bệnh hoạn và hôm nay là một ngày chó chết. Nó lắc đầu ngao ngán rồi tiếp tục đi về. Đang đi thì lại có tiếng chuông điện thoại. Nó mở ra xem, số ĐT bệnh viện.

Bệnh viện: Cho hỏi phải ĐT của Nhiên không.

Hoa Nhiên: Dạ đúng rồi chị.

Bệnh viện: Có việc gấp, em vào viện ngay nhé.

Con bé bỗng lo lắng, bồn chồn, nó tá hỏa chạy vào bệnh viện, lao vào phòng hẹn của bác sĩ.

Hoa Nhiên: Dạ, mẹ con có việc gì hở bác.

Bác sĩ: Có chuyện thế này. Tuần rồi, sau khi vào đợt hóa trị thứ 2, sức khỏe mẹ cháu xấu đi, sau khi bác cho tiến hành làm một số xét nghiệm, chụp chiếu thì phát hiện có một khối u mới vừa phát triển kế bên gan. Bây giờ phải cắt bỏ ngay nếu không sẽ ăn vào gan là coi như hóa trị cũng không có kết quả.

Nghe đến đó thì con bé bủn rủn tay chân.

Hoa Nhiên: Vậy chậm nhất là khi nào phải phẫu thuật vậy Bác sĩ?

Bác sĩ: Chậm nhất là hết tuần này. Cháu mau ra quầy đăng ký, nộp tiền để lên lịch mổ cho mẹ nhé.

Con bé liền chạy ra quầy tư vấn để làm thủ tục đăng ký phẫu thuật.

Hoa Nhiên: Chị ơi, phẫu thuật này hết chi phí bao nhiêu ạ?

Tư vấn viên: Toàn bộ chi phí là 50 triệu, chậm nhất là ngày mai phải đóng tiền để ngày kia kịp phẫu thuật em nhé.

Nghe xong chi phí đó, con bé ngồi bệt xuống đất. Tuần trước mới hóa trị hết 20 triệu, nó phải gồng mình phục vụ 40 người trong 1 tuần mới đủ. Bây giờ cần 50 triệu trong 3 ngày, đó là một điều không thể. Nhưng nó không thể nào bỏ mặc cho mẹ nó nằm chờ chết. Nó suy nghĩ nát nước, và khi nó bước chân vào phòng bệnh, mẹ nó đã nhận ra sự lo lắng của nó, mẹ nó liền hỏi:

Mẹ: Sao vậy con, mẹ nghe bác sĩ nói là phải mổ, nhưng không có tiền đâu, nên con làm giấy cho mẹ về nhà đi.

Nghe đến đó thì con bé không cầm được nước mắt. Hai dòng lệ ngấn ở khóe mắt, tuôn xuống gò má. Nhưng nó quay mặt, cố giấu đi, rồi quệt vội những giọt nước mắt, mỉm cười với mẹ.

Hoa Nhiên: Mẹ yên tâm, con lo được.

Mẹ: Nhưng con lo thế nào? Đã phải nghỉ học đi làm, phải vay mượn trăm bề, nợ nần chồng chất rồi, giờ con làm gì ra tiền?

Hoa Nhiên: Mẹ yên tâm, ông chủ nhà hàng tốt bụng lắm, chắc sẽ cho con vay tiếp, rồi sau này con cố làm trả nợ dần.