Phải lòng gái hư

Tâm sự một hồi rồi mình đưa L đi nhà nghỉ. Nằm cạnh L mà trong đầu cứ nhớ lại hình ảnh Mít mặc cái sơ mi trắng cài cúc lệch …

Thế là bao nhiêu cái ức chế từ em mình trút hết sang L. Mấy đứa phòng bên cạnh chắc được bữa mất ngủ vì tưởng phòng mình là lò mổ lợn quá.
– Anh ơi … dậy đưa em đi học …
– Mấy giờ rồi ?
– 7 rưỡi rồi.

Em nó thích mình đưa đi học, đúng hơn là nó thích bạn bè nó nhìn thấy mình đưa đón nó.
– Sao không gọi anh sớm, muộn làm mất.
– Thế anh có đưa em đến trường không ?
– Có, nhưng không kịp đưa em đi ăn sáng …
– Trưa anh qua đón em đi ăn cũng được.
– Trưa anh có việc rồi.
– Thỉnh thoảng anh nhớ gọi cho em nhé …
– Biết rồi!
Mình chỉ muốn nhanh nhanh để về nhà đi tắm. Thấy người mệt mệt, cả đêm chẳng ngủ được mấy.

Trước đây Mít là bồ ruột của mình. Anh em bạn bè đều biết cả. Mình nhậu có quá chén thì chúng nó sẽ đưa mình về nhà rồi gọi em đến. Nhưng giờ mình với em cắt liên lạc cũng gần 2 tháng rồi. Mình không gọi, không nhắn tin, không chat chit, không gặp em, không có tí thông tin nào về em luôn.

Thỉnh thoảng mình lại nhớ đến em, nhớ cái cách em dụi đầu vào cổ mình, nhớ khuôn mặt ngơ ngơ của em lúc ngái ngủ, nhớ những ngón tay hay đùa nghịch vuốt ve mình … Phàm cái thói đời có lẽ ai cũng vậy. Lúc có thì chả coi ra gì, lúc mất rồi thì thấy sao mà nó quan trọng thế, to tát thế! Có những lúc định gọi cho em nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì em cũng không tìm mình. Chắc có thằng khác dành thời gian cho em hơn mình, và giờ biết đâu em đang vui vẻ với nó mà sửa tên mình trong danh bạ là ML rồi cũng nên.

Gái gú thật đúng là phù du! Không có thì chán là đương nhiên rồi, nhưng giờ tưởng lúc nào cũng sẵn mà thật sự lại chả có ai thì mình cũng lại thấy chán. Cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đấy.

– Dấu hiệu đấy là mày muốn lấy vợ.
Thằng bạn phán câu xanh rờn.
– Không thì ít nhất cũng là mày không muốn làm trang trại nữa.
Ngẫm thấy chúng nó nói cũng có phần đúng. Lắm mối tối nằm không. Lúc đấy cũng hơi say say rồi, chả hiểu nghĩ cái gì, mình lại bấm số em.

Máy bận!

À … chắc là thế rồi!

Hôm đấy mình uống hơi nhiều, vì mình không muốn nghĩ đến em nữa.

Dạo này mình đâm chán những mối quan hệ vớ vẩn như với L, mình lạnh nhạt ra mặt với em nó luôn. Mấy thằng ngồi uống rượu ăn tối với nhau, đến lúc đi hát thì mình đón bé Trang đi cùng, mình quen em ý cũng lâu rồi. Thỉnh thoảng rủ nhau cà phê, đi ăn, tán tỉnh chán chê mê mỏi nhưng vẫn chưa đi quá 1 nụ hôn. Mình ưng bé này nhất trong số những cô “em gái” ở cái ngoan và biết điều.

Hát hò chán chê đến lúc quán đóng cửa. Mình đưa Trang về.
– Em có lạnh không ?
– Hơi hơi ạ.
Mình đi chậm lại, đêm cuối thu trời cũng lạnh vãi. Cái đêm mình quen Mít hình như cũng se lạnh thế này.
– Em ôm anh được không ?
Trang thỏ thẻ, mình kéo em ngồi sát lại luôn, nắm tay em nhét vào túi áo khoác của mình.
– Ấm hơn chưa ?
Em dựa đầu vào vai mình, thở nhẹ, chắc là đang cười. Mình dừng xe lại ở chỗ hàng hoa ven đường Láng, mua 1 bông hồng tặng em. Lúc quay ra trả tiền, mình hôn phớt lên trán em, thấy em mỉm cười, còn dụi đầu vào trán mình nữa.

Mình vuốt tóc em vén ra sau tai, nâng nhẹ cằm em, định hôn. Nhưng em ngọ nguậy quay mặt đi, trong thoáng chốc ngắn ngủi đấy, mình cảm tưởng như Mít đang ở cạnh mình chứ không phải ai khác. Mình ôm bé Trang, nói nhỏ :
– Đêm nay anh không đưa em về đâu.
Em rúc đầu vào ngực mình, không nói gì, thế là đủ hiểu rồi.

Mình cầm chìa khóa phòng, em lấy 2 chai nước lọc sợ mình uống rượu háo nước. Em đi trước, vừa vào phòng, mình ôm chặt em từ phía sau, hôn nhẹ lên tai. Em giật mình co rụt cả người lại, mình kéo cái nút đai buộc áo khoác, em xua tay gỡ tay mình ra, nhưng kệ, cởi được 2 cái cúc áo mình cũng chẳng muốn cởi nốt, mình bồng em lên giường…

Em đẩy mình ra một cách yếu ớt, vẫn ngoan ngoãn nằm gọn trong vòng tay mình…

Mình hôn nhẹ lên cổ em, cởi áo khoác, lần tay vào bên trong áo len… Em ôm chặt mình, chúi đầu vào vai mình, người run lên nhưng không phải run vì lạnh.

Đừng bảo mình tả cảm xúc của mình lúc đấy, vì chả biết tả kiểu gì đâu…

Sau một loạt những tiếng sột soạt của quần áo… Cuối cùng chỉ còn sự im lặng. Mình châm thuốc, rít một hơi sâu. Tỉnh rượu. Đầu óc trỗng rỗng. Em cuộn người trong chăn, gối đầu lên chân mình, thỏ thẻ :
– Em có hư lắm không anh ?
– Hư với anh thôi thì được.
– Sau hôm nay em là gì của anh ?
– Em muốn thế nào ?
– Chỉ muốn anh không bỏ rơi em thôi.
– Em ngoan thì sao anh phải làm thế.
– Như thế nào mới là ngoan ?
– Ngủ đi!
Mình cứ đốt thuốc liên tục, mình thấy nhớ Mít, nhớ da diết. Nhưng lòng tự trọng lại không để mình gọi cho Mít. Mít không phải là một cô gái để yêu nhưng Trang thì có!

Trang ngây thơ hơn Mít, yếu đuối mong manh hơn Mít, không biết uống rượu như Mít, không thâm trầm khó đoán như Mít … mà quan trọng nhất là không làm mình nơm nớp lo sợ bị vuột mất như khi ở bên Mít!

Chuông điện thoại của mình. Trang dụi mắt nhổm dậy …
– Ai vậy anh ?
L gọi, sao mà đúng lúc gớm! Thế mà mình lại còn hy vọng là Mít cơ đấy!
– Em nghe hộ anh đi.
Mình vào nhà tắm, mặc cho Trang muốn nói gì thì nói, cũng không quan tâm mữa. Coi như đánh đu với đời 1 lần. Mình thử cải tà quy chính xem sao.

Cuộc đời đúng là đầy rẫy bất công. Người tốt thì toàn thấy than thân trách phận còn cái thằng chẳng ra gì như mình thì lại vớ bẫm.

Mình không cho Trang đặc quyền đặc lợi nào cả, đối xử cũng không hơn gì những người con gái trước. Mình không đưa cô ấy về nhà, pass điện thoại cũng không để cô ấy biết. Tình cảm nói có thì đúng là cũng có, mà nói là không thì cũng chẳng sai. Chỉ khác là giờ cô ấy là duy nhất. Cô ấy cũng biết mình không yêu cô ấy nhiều, nhưng có cái suy nghĩ là thời gian sẽ làm mình thay đổi.

Ngồi cơ quan, được hôm rỗi việc thì lượn lờ facebook ngắm các em gái xinh đẹp, tự nhiên lại muốn biết xem dạo này Mít ra sao. Mà Mít unfriend Fb mình rồi, mình log acc khác cũng không tìm được page của mit. Chả nhẽ lại là xóa tài khoản ???

Máu tò mò trỗi dậy, mình gõ yahoo của Mít vào google, không tìm thấy gì. Gõ tiếp tên Fb cũ, cũng không có gì. Gõ đến số điện thoại, chui ra 1 kết quả đặt mua đồ gia dụng ở mấy cái web kiểu mua chung hay nhóm mua gì đấy mình cũng không nhớ rõ. Phía dưới số điện thoại là một cái mail khác của Mít.

Copy paste cái mail đấy vào ô tìm kiếm Fb. Cái avatar hiện lên làm tim mình đập thình thịch, ảnh chụp Mít ngồi ở quán cf tay chống cằm, ngón giữa bàn tay phải vẫn đeo cái nhẫn mình tặng hôm sinh nhật… khuôn mặt và ánh mắt trông rất buồn.

Tình trạng quan hệ là độc thân. Mít thì lúc nào chả kêu độc thân!

Không đọc được cái status nào ngoài xem mấy cái ảnh bìa với thông tin cá nhân vớ vẩn.

Nhưng mình biết pass của Mít, lúc nào cũng là số chứng minh thư, mà Mít thì đến cái pass điện thoại còn lười đổi huống gì pass Fb.
Log in thành công, ngay sau đó mình biết mình là 1 thằng thất bại!

Những status để “only me” mình đều đọc được hết.
Có 1 cái note duy nhất, viết vào giữa tháng 10.


53 ngày mình không gặp hắn. 7 cái cuối tuần buông mình ngập trong rượu, không phải lo cho hắn thì mình cứ xõa thôi. Xõa để quên.

Mình đã cố quên, vì hắn không yêu mình.

Mãi mãi mình chỉ là sextoy của hắn.

Khốn nạn!

Ừ, thế mà mình lại đi yêu cái thằng khốn nạn ý đấy. Lại còn là yêu đến điên đảo nữa chứ!