Nhật ký cuối cấp

Bữa cơm diễn ra vui vẻ, có vẻ hôm qua nhận được nhiều quà 20/11 nên cô phởn đây mà… cứ cười tủm tỉm nhìn đáng yêu vãi.

– Ngon quá… haiz ! No cũng khổ mà đói cũng khổ cô nhỉ?
– Ừh ngon chứ, tôi nấu mà không ngon thì ai nấu ngon nữa.
– Mà có mùi gì thơm quá…
– Thơm gì… còn gì đâu mà thơm, ăn hết rồi mà.
– Hềhề thì… người cô thơm…
– Ơ… ý gì hả.

Đm cái mồm… cái mồm, cái mồm mày ngu, trời cái mồm hại cái thân cmnr.
– À không… à… tại.. tại… tóc cô thơm… hềhề… tóc…
Hix ngại quá, có cái lỗ nào cho tôi chui không trời.
– Ăn nói linh tinh… dọn đi.

Ôi giận rồi, trời giờ hết ăn cơm chùa mất. Hix phải năn nỉ ỉ ôi đủ thứ, mãi mới hết giận. May mà mai lại được đến ăn cơm, không gặm mì tôm sống qua ngày mất. (cơ mà ngĩ lại giờ thương thằng em ruột vãi… nó gặm suốt có sao đâu).

Sau đó tôi phải về đi học luôn. Chiều với tối cũng chả có gì. Có mỗi lúc tối nhắn tin chúc cô ngủ ngon. Mở bộ phim JAV xem cho đến lúc kiệt sức… rồi đi ngủ…

Lại chào ngày mới. Sáng nay ngủ dậy “chú cu” dựng lên đòi đi giải toả. Dạo này rét lười tập thể dục vãi, trước cứ sáng là tôi chống đẩy hít đất khoảng 20 cái cho nó cơ cơ tí, hôm nay dậy sớm lên làm tí… Hiện tại thì tôi cao 1m70 nhưng nặng có 50kg thôi à. Nói như mẹ tôi thì “mày như cái sào chọc cứt”. Nhục lắm ý… gầy từ bé rồi, ăn bao nhiêu chắc chỉ nuôi thằng nhỏ thôi. Mặt mũi thì khá ưa nhìn, nhưng bị mụn trứng cá tàn phá nhan sắc, nhất là năm lớp 10, nhìn kinh lắm ý… may mà ăn uống điều độ cộng với sử dụng thuốc ngừa mụn nên giờ cũng đỡ nhiều rồi.

Bước lên sân thượng đang múa may vài đường quyền cào cào vồ ếch, ếch vồ hoa chuối thì quay sang nhà 3 tầng bên cạnh thấy con bé 2 lúm hàng xóm đứng ngoài ban công nhìn tôi cười tủm tỉm. Bỏ mẹ toàn thế đứng khủng, không biết có lộ hàng không…

– Ơ… chào…
– Hihi…
Cái đệch, buồn cười lắm à con điên này…
– Hihi… anh đang làm gì mà như diễn xiếc vậy
– Giống diễn xiếc lắm hả em. – Tôi làm mặt ngầu… sợ chưa…
– Vâng… giống Tôn Ngộ Không lắm á.
– Này, em hiểu tiếng anh nói không?
– Ơ… có, sao ạ.
– Vậy anh giống khỉ thì em giống voọc lắm á… hahahá
– Anh… đồ điên…
Con bé tức quá vào nhà luôn, lại còn đóng cửa rất mạnh nữa chứ…
– EM ƠI ! Cái Cửa nó có tội tình gì đâu… hahahahaha…

Cơ mà đang cười sung sướng thì con chị Súng Pằng ra nhìn thấy… đệt, nhìn tôi chằm chằm như người ngoài hành tinh luôn. Trời ! Sao hôm nay mất hình tượng quá vậy trời…

Quê quá, éo dám nhìn mặt con bé… lủi thủi như thằng mất đồ vào nhà mà muốn độn thổ luôn cho nhanh.

Tiếc quá, vẫn chưa hỏi được tên của bé 2 lúm. Xuống đánh răng rửa mặt xong lên trường. Hôm nay cũng chả có gì đặc biệt. Chỉ thông báo mai lớp tôi đá bóng lượt trận 2 bảng A. Trường tôi đang có giải đá bóng nam giành cho tất cả các lớp, đm giải thì được ít, vô địch được 5lít, mua quần áo hết mẹ rồi, đã thế lại đá thì lâu nữa… mệt vãi…

Trưa nay còn chán hơn, mẹ tôi lại về ăn cơm nên không được sang nhà cô ăn cơm. Chán vãi, cả ngày không được nhìn thấy cô, trên trường thì cô lại không dạy lớp tôi nên ít gặp lắm. Mà cô dạy môn Hoá nha. Tối nay năn nỉ mẹ cho mai sang nhà cô học thêm, gì chứ học thêm mà không mất tiền mà lại gần nhà thì mẹ tôi ok ngay.

Tối trước khi đi ngủ thì cũng nhắn tin chúc cô ngủ ngon và được cô chúc lại… hạnh phúc vãi. Hết 1 ngày, ngủ thôi…

Trở lại với khung cảnh thần tiên lúc đó. Sau một hồi ngắm nhìn và thèm thuồng, tôi mới dần lấy lại bình tĩnh. Hít một hơi, tôi nói :
– Chị để em… bé Phương dính thuốc kích dục, hiện tại trong người bé rất khó chịu, em không còn cách nào khác, em chưa xâm hại gì Phương, em không dám chắc mình kiềm chế được bao lâu, chỉ mong cho đến lúc Phương làm chủ được cơ thể của mình, giờ chỉ mong nước lạnh sẽ giúp Phương tỉnh táo hơn…
– Chị hiểu rồi, T ra ngoài đi.
– Hả… ra ngoài gì ? Em ở đây giúp Phương mà… ?
– Bảo ra ngoài thì ra ngoài đi, chị khác biết phải làm thế nào.
– Nhưng…
– Nhưng gì… ra ngoài nhanh.
– Nhưng mà…
“Bốp… bịch… ”

– A.. ui da…

Bằng một động tác nhanh nhạy, cô đạp tôi văng ra ngoài rồi đóng cửa lại. Đau đớn cho thân phận thằng con trai bị hắt hủi. Tôi xách mông ra giường nằm. Vừa đi vừa lẩm bẩm… chỉ muốn hét to : “Cái đồ vũ thê!!!”.

Lấy cái áo ra mặc, hix… cái áo thun bo đì 80k hàng chợ mới mua tuần trước nay nhìn thảm quá. Rách một miếng to từ nách xuống. Chắc trong lúc giằng co với con bé đây mà… nản thật. Lấy tạm cái khăn lau người. Trời… nhìn thê thảm vô cùng. Quần tôi gần như ướt sũng, biết vậy lúc nãy cởi ra có phải lành không ?

Cái lạnh bắt đầu thấm vào da thịt. Giờ tĩnh tâm lại thấy mình liều quá. Không biết bé có sao không nữa, chẳng may mà bé trúng gió thì xác cmn định. Nằm ngửa ra giường, tôi cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Sao mọi chuyện cứ rối lên thế này. Sóng gió tôi đâu có gây ra mà sao cứ bắt tôi hứng chịu hậu quả hả trời. Nghĩ mà hôm nay may mắn đứng quá nhiều về phía tôi. Nếu không may mắn gặp được bé thì có lẽ bé gặp họa lớn rồi.

Thật không ngờ thằng khốn kia dám làm chuyện đồi bại như vậy. May sao bé mạnh mẽ, cương quyết chống lại để rồi có cơ hội thoát nạn. Cái may mắn nữa là phòng trọ của cô. Phải nói phòng trọ này cách âm rất tốt. Dãy trọ này chỉ dành cho những người công ăn việc làm ổn định. Phòng cô nằm cuối và nhỏ nhất. Xây theo kiểu nhà ở cấp 4. Có đầy đủ tiện nghi như nhà ở của gia đình. Chính vì thế nên những việc xảy ra trong đây không ai biết được. Mặc dù buổi tối khá yên tĩnh, nhưng quanh xóm không ai phát hiện. Giả dụ mà lúc tôi đang… ứ… ứ… với bé như lúc nãy thì có người chạy vào thì… éo dám nghĩ đâu.

Mải suy nghĩ, tôi chợt nghe thấy tiếng thút thít vang lên trong phòng tắm. Bên cạnh đó là lời động viên nhẹ nhàng ấm áp. Haz!!!… khổ thân con bé, không biết rồi sau khi tỉnh táo lại, con bé có nhớ những việc mình làm không nữa.

Bật điện thoại lên, 11h kém rồi, tính ra mình vật lộn với con bé lâu gê gớm nhỉ…
– T ơi… – Cô mở cửa gọi tôi.
– Đây… sao chị. – Tôi nhanh chóng chạy ra.
– Đưa bé Phương vào giường hộ chị.

Khá kiệt sức, tôi cũng không ẵm nổi bé nữa. Hình như bé thiếp đi rồi thì phải. Quấn trên người chiếc khăn tắm to đùng, tôi cũng cùng cô dìu bé lại giường. Bé bây giờ không khác gì cọng bún thiu, chân tay mềm nhũn, chả còn tí sức lực nào cả. Vậy cũng tốt, thà bé ngủ còn hơn là thức để… gào thét.

Đặt bé nằm ngay ngắn, cô đắp chăn lên người bé, tay lấy chiếc khăn lau tóc cho bé. Nhìn bé phờ phạc quá, mí mắt sưng húp vì khóc quá nhiều, môi tím bầm lại… chắc do lạnh quá. Cô cũng mặc bộ đồ ngủ vào rồi. Chắc vì quá mệt mỏi… nên cô im lặng…

– Thôi.. T về đi, cũng muộn rồi. – Cô khẽ lên tiếng.
– Dạ… ở lại thêm lúc nữa… nhỡ em về Phương lại quậy thì mệt lắm.
– Um…

Cô không nói gì, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của bé. Tôi và cô người ngồi đầu, người ngồi cuối giường. Cả hai đều mệt mõi xem chút lo lắng. Sự việc giờ trở nên nghyêm trọng rồi. Không biết phải xử trí ra sao, nhưng trước hết phải chăm sóc kĩ càng cho bé đã.
– Chị… không… ngờ.. Phương lại bị… như vậy.
Giọng cô ngẹn đắng, đôi mắt đỏ lên… mọng nước.

– Dạ… việc đến mức này… em cũng không biết phải sao nữa.
Tôi thở dài ngao ngán, quả thật thì nó quá sức đối với 1 thằng nhóc gầy gò ốm yếu.

– Hức… sao em dại quá vậy Phương. – Cô nấc nhẹ.
– Chị đừng khóc nữa, đi nghỉ sớm đi… khóc nhiều sẽ mệt đấy.
– Ừm…
– Dù sao không thể trách Phương được, Phương bị hại mà, có trách thì trách sao Phương lại quen thằng khốn kia thôi. – Tôi phân trần.
– Cũng tại chị, chị không coi sát nó, để giờ nó bị như này… chị.. đau lắm… hức.
– Thôi nào… ai muốn nó xảy ra đâu.
– Hức… Phương nó là 1 đứa ương bướng, con bé cứng đầu từ bé rồi. Lúc nhỏ nó đáng yêu và ngoan lắm. Gia đình nó trước kia hạnh phúc lắm. Nhưng rồi ba mẹ nó đi tìm hạnh phúc riêng cho mình, thành ra không ai chăm sóc, dạy dỗ nó cả. Từ đấy nó trở lên hỗn láo, chơi bời mất kiểm soát. Vì không quản lý được nó nên bố nó mới gửi nó lên đây ở cùng cô chú. Nhưng cô chú nó đi làm suốt, có quản cũng như không. Năm nay lên đây làm nên chị mới đón nó đến ở cùng. Nhiều lúc thấy con bé lủi thủi ngồi buồn một mình chị thương lắm. Gia đình tan vỡ, bố mẹ đùn đẩy trách nhiệm nuôi dưỡng con cái. Làm con của cái gia đình đó… vui sao được…