Nhật Ký Của Mẹ

Mẹ đã theo dõi và đã phát hiện ra hành động “bí hiểm” và không vô tình của con, hành động của con về bản chất nó không như hành động của chúng ta với nhau trong nhà tắm, và thật sự khi mẹ nhận ra điều đó, chính bản thân mẹ cũng có cảm nhận là không biết sao hành động của con nó làm cho mẹ đón nhận cảm xúc tột đỉnh từ ba con nó nhiều hơn, hành động của con trên giường với cơ thể mẹ khi ba con đang chiếm giữ cơ thể mẹ nó tạo cho mẹ cảm giác nó “quá lạ” so với những cảm xúc từ việc đùa nghịch nhau ở trong nhà tắm.

Tuy là vậy, nhưng thật sự ở thời điểm đó mẹ vẫn tìm cách gỡ “cái bẫy” mà mẹ đã quyết gỡ theo sự tư vấn của mọi người, chỉ sau ba đêm định hình hành động của con đối với cơ thể mẹ khi ba con trả bài cho mẹ, mẹ đã đề xuất ba là cho con ra ngủ riêng vì con đã lớn, và ba con đã đồng ý. Và mẹ cứ nghĩ là mẹ đã may mắn vì đã gỡ được “cái bẫy” chết người do chính sự ngu ngơ của mình tạo ra, và ít nhất là suốt 2 năm sau đó cái nghĩ của mẹ hoàn toàn đúng, nhưng…chữ ai ngờ thường đi đôi với số phận. Và số phận đó là một số phận quá nghiệt ngã, nghiệt ngã vì ai??? Vì ai hay vì chính mẹ???

02 – Sóng Ngầm Trên Nệm Dưới Chăn.

Cuộc sống của mẹ con mình gần như đã đi đúng hướng khi mẹ tách xa con với chiếc giường của ba mẹ, con phải tự thân vệ sinh cho bản thân con trong suốt quãng đời còn lại của con. Tất nhiên do con chưa hoàn toàn trưởng thành nên con vẫn phải được mẹ chu cấp cho con những thứ để đảm bảo cho con trưởng thành một cách bình thường như cái ăn, cái mặc, chi phí học hành.

Thật sự mà nói, việc mẹ con mình giãn khoảng cách ra với nhau không phải là không có nhiều điều làm mẹ phải lấn cấn phân vân, nói một cách tóm gọn thì có cái gì đó nó “hụt hẫng” trong tâm lý của mẹ. Nói gì thì nói chứ hơn mười năm trời mẹ con mình thân thiết bên nhau, luôn song hành với nhau từ miếng ăn giấc ngủ, cho đến cả những việc riêng tư trong bốn bức tường nhà tắm, cộng thêm tình mẫu tử nó đã có sẵn từ lúc con mới chỉ là một hình hài trong bụng mẹ thì việc đột nhiên mẹ con mình có sự thay đổi đột ngột như vậy làm cho mẹ có cảm giác khác lạ trong việc sinh hoạt hằng ngày là chuyện có thể hiểu được. Tuy nhiên đó chỉ là việc thay đổi thói quen hằng ngày giữa hai mẹ con mình nên nó gây cho mẹ diễn biến tâm lý như vậy, chứ nó không phải hoàn toàn vì mẹ tiếc nuối vì không được này kia với con, không phải vì những cảm xúc lạ mà con gây ra cho mẹ trong bốn bức tường nhà tắm hay trên chiếc giường mỗi khi bố con hành sự với mẹ còn con “vô tình” xen ngang vào. Mẹ thấy việc mẹ tách con ra, cho con sự độc lập là việc làm quá đúng đắn, không gì phải hối tiếc hay phân vân, chỉ có đôi khi, một khoảnh khắc nào đó mẹ một mình trong nhà tắm, mẹ có đôi lần nghĩ về con, nghĩ về những hành động kém hiểu biết mà mẹ con mình đã từng làm trước đây, nhưng thật ra đó chỉ là những cái nghĩ mang tính hồi ức chứ nó cũng không có cái gì là thèm muốn hay hứng khởi gì cả. Con người mà con, đôi khi suy nghĩ nó cứ lan man bất định như vậy, luân lý và chuẩn mực của xã hội nó là cái khuôn để ngăn cản con người ta không hành động thoát khỏi sự lệch chuẩn của xã hội, chứ khó để kiềm tỏa được những suy nghĩ mang tính hồi tưởng như vậy. Ngay cả cảm giác mỗi khi mẹ nằm lên giường mà không có con nó cũng khác trước đây, cảm giác nó trống trãi hơn, thiếu hơi ấm hơn, những lúc ba mẹ siết chặt lấy nhau, những lúc ba con kết thúc hoàn hảo trong cơ thể mẹ, mẹ cũng cảm thấy có cái gì đó nó thiếu thiếu ở ngay bên cạnh mẹ, chính cái thời điểm mẹ thăng hoa nhất, cơ thể căng cứng nhất, cơ thể và trí não của mẹ mất kiểm soát nhất mẹ vẫn cảm thấy có một chút gì đó thiếu thiếu so với trước đây, cũng có đôi lần khi cơ thể mẹ trần truồng trước mắt ba con, mẹ cũng có chút hồi tưởng về “bàn tay thứ ba” đã từng đặt lên cơ thể nóng bỏng của mẹ. Nhưng thật ra những diễn biến đó nó chỉ diễn ra trong mấy ngày đầu, còn sau đó dần dần nó tan biến, vì khi hoàn cảnh không còn để nuôi dưỡng những cảm xúc sai lầm thì lý trí nó sẽ hoàn toàn thắng thế những cảm giác sai lệch mang tính bản năng của động vật.