Nhã Phương

Rửa mặt xong, Nhã Phương bước vào trong buồn toilet. Đóng cửa lại. Nàng xé giấy trải quanh bàn ngồi… Dù mắt thấy nơi này khá sạch sẽ, nhưng rất nhiều thứ con người không thể nhìn bằng mắt thường được. Nhã Phương vừa ngồi xuống, tiếng nước thanh thanh vang lên thật khẽ… Chợt nàng nghe tiếng mở cửa vội vã từ bên ngoài… Tiếng giầy lộp cộp lớn tiếng như của đàn ông. Nhã Phương nín thở, cố kềm cho âm thanh bên dưới thật khẽ… Tại sao đàn ông có thể vào buồng vệ sinh nữ nhỉ?! Lại có âm thanh mở cửa ở buồng kế bên… Rồi đột nhiên, một bóng đen thật lớn lao xuống từ trên trần nhà…

– Á…

Vừa la lên một tiếng nhỏ, miệng Nhã Phương đã bị bịt kín bằng một bàn tay to bè. Một gương mặt đàn ông với ánh mắt ngang tàng, đôi lông mày rậm rịt hung dữ dí sát đôi mắt tròn xoe kinh hãi của nàng.

– La lên một tiếng là tôi… rạch mặt cô… – Gã đàn ông huơ con dao mổ bóng loáng trước mặt Nhã Phương.

Nhã Phương nín thít sợ đến đang tiểu cũng tắt nghẽn. Nàng nhắm chặt hai mắt như muốn chờ cơn ác mộng trôi qua thật nhanh. Nhưng bàn tay nóng hổi của hắn còn bao quanh miệng nàng… Những vết chai sạn sần sùi trong lòng bàn tay cọ sát vào môi nàng… Cảm giác này quá chân thật. Là sự thật đang diễn ra. Nhã Phương bị một gã đàn ông gớm ghiếc uy hiếp ngay trong buồng toilet nữ, quần lót còn chưa kịp kéo lên.

– Có ai trong này không?! Chúng tôi là cảnh sát… Có người thì lên tiếng đi…

Gã đàn ông nhẹ nhàng đứng lên, tay rời khỏi miệng Nhã Phương… Nhưng con dao mổ sắc lạnh lại dí sát vào mặt nàng. Nhã Phương run rẩy cảm nhận được hơi lạnh của nó. Hắn bước một chân lên bàn ngồi toilet, chạm vào bờ mông trắng nõn căng tròn của nàng. Khi hai chân hắn vừa giở lên, thì bên ngoài bóng người như cúi xuống nhìn vào qua khe hỗng dưới cửa. Người cảnh sát như đã thấy chân và chiếc quần lót nhỏ của Nhã Phương, liền nói:

– Cô gái trong đó… trả lời đi… Có ai đang uy hiếp cô không?!

Nhã Phương tim đập thình thịch muốn hét lên cầu cứu nhưng lại sợ mũi sao sắc bén đang áp sát mặt nàng. Gã đàn ông sau lưng vỗ vai Nhã Phương một cái ra hiệu… Nàng hiểu mình phải ứng phó người cảnh sát ngoài kia nếu muốn an toàn.

– Tôi… Tôi không sao! – Nhã Phương ấp úng.

– Cô chắc chứ…

– Vâng…

– Ok, vậy được rồi… Xin lỗi đã làm phiền.

Tiếng giày xa dần… Nhã Phương mấy lần muốn la lên cầu cứu nhưng càng sợ lưỡi dao kia sẽ cắt đi chiếc mũi xinh xắn của nàng. Cửa đóng lại. Cả gian phòng im phăng phắc chỉ còn tiếng tim đập thình thịch của Nhã Phương.

Gã đàn ông bước ra phía trước, nhìn xuống khuôn mặt tái nhợt sợ hãi của Nhã Phương, lại nhìn xuống dưới nữa. Hắn nhếch mép cười, nói:

– Tôi nghĩ… Cô có thể mặc quần lót vào rồi đấy.

– Ah… – Nhã Phương ngượng chín cả mặt, lúng túng.

Gã đàn ông đó lại lịch sự một cách bất ngờ, quay đi để nàng kéo quần lót lên, chỉnh lại váy… Và không quên dội toilet. Gã đàn ông quay lại, rút ra chiếc còng số 8…

– Ông định làm gì?!

Gã bất ngờ khóa lên cổ tay Nhã Phương, rồi còng nàng vào thanh sắt ngang treo vách gỗ.

– Tôi chỉ cần cô ở đây dài hơn một chút… Ít ra là đến khi tôi rời đi… – Gã mở cửa bước ra ngoài.

– Này… Chỉ như vậy thôi sao?! – Chợt Nhã Phương buột miệng hỏi.

Chính nàng cũng không biết mình hỏi như vậy có ý gì… Nhưng một gã đàn ông bị cảnh sát truy đuổi, lại đơn giản thả con tin như vậy, thật khó hiểu.

– Chứ cô muốn sao nữa?! – Gã quay lại, hơi nhíu mày khó hiểu.

Nhã Phương giờ mới có dịp nhìn kỹ gương mặt hắn. Hắn chạc ngoài 30 tuổi, gương mặt cương nghị với ánh mắt tang thương như trải qua rất nhiều chuyện đau đớn trong đời.

– Muốn tôi hãm hiếp em nữa sao?! – Ánh mắt hắn trêu chọc nhìn xoáy vào cổ áo Nhã Phương.

– Không… Không phải… – Nhã Phương co rúm người lại.

– Hắc hắc… Em là người con gái đẹp nhất mà tôi từng gặp… Bình thường đúng là tôi không ngại ở lại chơi đùa một chút với em… Nhưng bây giờ tôi không có thời gian… Hẹn gặp lại…

Gã đàn ông đó bỏ ra ngoài mà Nhã Phương đứng bần thần một lúc lâu… Cho đến lúc rụt tay xuống, tiếng lọc cọc của chiếc còng sắt làm nàng bừng tỉnh. Nhã Phương bắt đầu kêu cứu:

– Có ai ngoài đó không?! Cứu tôi với…

Bên ngoài có tiếng la hét, đồ vật rơi loảng xoảng… Tiếng giày nện rầm rầm từ khắp tầng lầu dồn đến nơi này… Cánh cửa bật mở, ông Hiệp thở hổn hển la lớn:

– Nhã Phương… Con có trong đó không?!

– Dạ, con trong này…

Ông bước tới thấy cánh tay Nhã Phương bị còng lên cao liền lo lắng hỏi:

– Hắn có làm gì con không?! Tên chết tiệt đó…

– Không… Hắn không làm gì hết…

– Vậy tốt rồi… Ông Phước… Con bé trong này, nó bị còng tay…

Nhã Phương hơi ngạc nhiên vì vẻ lo lắng hơi thái quá của ông Hiệp và ông Phước. Gã đàn ông đó ngoại trừ đe dọa nàng, hoàn toàn không động chạm sàm sỡ nàng. Dù trong tình huống vừa rồi, rất dễ để một gã đàn ông sinh lòng bậy bạ.

Nhã Phương bước ra ngoài, nép mình sau lưng ông Hiệp. Nàng liền bắt gặp một ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm… Gã đàn ông đó bị đè nghiến dưới sàn, dưới ba gã cảnh sát vạm vỡ. Ánh mắt hắn nhìn Nhã Phương lại không hề mang theo sợ hãi, bất lực như tình trạng của bản thân hắn… mà là một cảm giác ngạo nghễ bất cần đời.

Gã đàn ông bị còng cứng hai tay phía sau, kéo vào phía trong phòng cấp cứu. Đám người tò mò bị cảnh sát chặn đứng từ rất xa, không thấy được gì. Nhã Phương chợt quay sang hỏi ông Hiệp:

– Hắn là ai vậy cha?! – Nàng đã quen gọi cha mẹ Nhất Huy như vậy từ nhỏ.

– Một tử tù… lại là cứu tinh của Nhất Huy.

Phần 4

Trong phòng cấp cứu, gã đàn ông bị trói chặt trên giường. Ngay bên cạnh hắn là một thanh niên chạc 25 tuổi, đẹp trai, cao lớn nhưng nét mặt tái nhợt vì mất máu quá nhiều.

– Có thử nhóm máu không?! – Cô y tá hỏi vị bác sĩ.

Ông ta hơi chần chừ quay sang nhìn Ông Phước, Nhã Phương và ông Hiệp đứng quan sát sau khung kính như hỏi ý. Ông Hiệp là mạnh thường quân lớn nhất của bệnh viện này. Lệnh của ông đôi khi còn lớn hơn cả Giám đốc Bệnh viện. Đặc biệt người cần cứu là con trai của ông… Nếu truyền sai nhóm máu, gây sốc phản vệ anh ta có thể chết ngay… Lúc đó mười cái mạng của ông ta cũng không đền nổi. Ông Hiệp gật đầu, nói qua micro:

– Tiến hành đi… Nhanh đi…

Nghe lệnh ông, ngay tức khắc, hai cô y tá bước lại bên giường gã đàn ông… Lau mạch máu cổ ngay nhượng tay ông ta… Chuẩn bị lấy mạch thì âm thanh từ bên ngoài lại vang lên.

– Lấy mạch cổ… Tay truyền quá chậm… Sợ không kịp đâu… – Giọng ông Phước nói.

Hai cô y tá hơi chần chừ lại nhìn sang người bác sĩ, nhận được cái gật đầu của ông ta… Hai cô bước lại. Gã đàn ông trợn trừng ánh mắt hung dữ như đe dọa hai cô y tá… Nhưng đó là điều duy nhất hắn có thể làm khi cả cái đầu bị một vòng da thít chặt cố định.

– Hừ…

Hắn gầm gừ như một con thú hoang, khi chiếc kim luồn sâu vào mạch máu cổ. Một dòng máu đỏ thẫm như màu đen chảy theo ống truyền vào một cái máy… Rồi từ chiếc máy đẩy vào cơ thể bất động của Nhất Huy.