Người con gái năm ấy...

Con này chúa đanh đá, trực nhật của bàn. Mình em quần quật làm hết, em thì lại ga lăng từ nhỏ nữa. Thành ra cứ như thằng cu li, coi như em chuộc lỗi vụ yahoo giả làm nó trước.

Mọi chuyện có lẽ cứ tằng tằng như thế, chả thân cũng chả ghét nhau nếu như không phải đến một hôm, bánh xe của định mệnh đã phá vớ ngăn cách giữa em và nó…

Phần 3

Hôm đấy đi học về, con X đang hỏng bị xe giữa đường. Cái xe bị ngã cá (có nơi còn gọi là “trật cóc” hay “trật con chó”)

Em định mặc kệ, liên quan đếch gì đến mình. Nhưng nhìn nó cũng tội tội, nên đỗ xe xuống.
Em : Ê… sao thế ?
X : Không sao cả.

Á à … lại còn lạnh lùng như con khùng à, mà thôi đẹp trai thế này chẳng lẽ lại chấp con hâm. Em vớ ngay hòn gạch bên đường ( cái trò này ở quê ông anh em dạy hiệu quả vl ) Cầm viên gạch tiến lại gần.

X : Ê, mày điên à * hơi rúm *
Em : Tránh ra tao sửa xe cho.

Em đập mấy phát vào chỗ bánh sau. Đạp thử thấy ok rồi nên quay sang bảo.
– Ok rồi đấy, lượn đi cho nước nó trong.

Ô đệch, xã giao thôi mà nó đi thật các bác ạ. Không một câu cảm ơn luôn, loại qua cầu rút ván, ăn cháo đá bát, loại tát nước không cần máy bơm mà loại nấu cơm không cần đong gạo.

Hôm sau vừa vào lớp, thấy bọn nó nhìn em chằm chằm khó hiểu vl. Mặc dù biết mình đẹp trai học giỏi, người thấy người yêu, hoa thấy hoa nở, nhưng thế này thì cũng hơi quá rồi đấy … Thằng C lừng lững bước ra.

Thằng C : Ê thằng kia, tao có việc muốn nhờ m giúp có được không ?

Bố em cũng không dám nói không …

Em : Ờ, có việc gì thế?
Thằng C : Tao thấy khó chịu quá, mày ra đây cho tao đấm vài cái.
Cả lớp cười ầm lên, chả đứa nào muốn giúp em cả.

Xác định hôm nay ăn đấm thay cơm rồi, đen vl. Đang tính đưa tay che đầu thì con X từ đâu chui ra.

X : Mày hơi quá đáng rồi đấy, nó làm gì mà mày đánh nó ?
Thằng C : Cứ phải làm gì mới được đánh à ?
X : Đúng
Thằng C : Tại nó hít không khí của tao, làm tao khó thở. Mày bảo nó đừng thở nữa thì tao tha.
Cả lớp lại cười ầm lên

X : Tao đi thưa cô giáo.
Nói là làm, con X hùng hổ lao ra khỏi lớp. Thằng C cũng rúm rồi, chạy theo kéo tay lại.
– Ấy đùa tí mà, làm gì căng thẳng thế. Ai đánh nó làm gì, vui mà !
“ Vui cái mả cha mày “

Vừa vui vì thoát khỏi cơm “đòn” vừa lo vì thằng C này xấu tính lắm. Nó không tha em dễ dàng thế đâu.

Thất thểu ra đến cửa đụng ngay con X. Nó cười cười.
– Huề nhé.
Hóa ra lúc nó cười lại xinh đến thế, mọi hôm mặt nó cứ lạnh tanh như cả trường này nợ nó tiền vậy.

Từ hôm ấy em bắt đầu có cái nhìn khác về nó. Mọi lần ghét nhau, cứ thấy cái mặt nó là đã chướng lỗ tai gai con mắt, hiu hắt cuộc đời rồi.

Giờ tự nhiên thấy nó xinh một cách lạ thường, đôi mắt to tròn cứ lườm lườm như 2 con ốc bươu vàng nhìn ngây thơ đáng yêu cực. Động tác vén tóc lên tai cho đỡ lòa xòa ( cũng có thể mấy ngày không gội đầu nên nó ngứa chẳng hạn ) cũng dễ thương vl.

Nói chung có lẽ cảm thấy mình thích nó thật rồi. Thích này không phải cái kiểu mà ra đường thấy con chó đẹp rồi thích đâu.

Trẻ con nó đơn giản lắm, thích = yêu = say như điếu đổ. Nó không phức tạp như người lớn, bởi vậy trẻ con luôn vui vẻ là vì thế.

Nhưng cứ như con đường 1 chiều, tình cảm nó cứ đi mà không thấy được đáp trả. Cảm giác như cầm bánh bao ném chó 1 đi không quay trở lại.

Cứ im ỉm như thóc thối thế này cũng éo phải là cách hay. Cực chẳng đã em quyết định nhờ vả ông anh zai ( lão này là chúa troll em, có lần nào lừa lúc em ngủ quăng em vào bồn tắm rồi phét là em bị mộng du làm em sợ cả tuần liền, còn cả vụ lão quạt thịt nướng lừa em dầu ăn là mật ong cho em húp nữa ) nhưng con người khi đến bước đường cùng, thường đưa ra những quyệt định sai lầm.

Em : Anh ơi
Lão : Có chuyện thì nói, có rắm thì đánh …
Em : Chẳng là em có việc muốn nhờ đến anh * xoa xoa nắn nắn vai*
Lão : Nói đi, anh mày ra tay thì ngô cay cũng thành khoai luộc
Em : Nó là thế này * bẽn lẽn* bla..bla thế đó… v..v..
Lão : Chuyện mày thích cái con ất ơ nào đó có làm cho tao bớt mỏi vai không ?
*xoa xoa vai tiếp*
Lão : Được rồi, tao sẽ giúp mày 1 lần. Nhưng cái bánh rán ném đi, thì cái bánh quy phải ném lại. Không thể giúp mày không công được, rửa bát 1 tuần ? ( ngày 2 bữa cơm 2 người chia ra rửa )
Em : 3 ngày
Lão : 6 ngày không bớt dù chỉ 1 giây
Em : 5 ngày
Lão : Chấp nhận *cười nham hiểm*

Thôi xong, hớ cmnr.

Lão : Muốn tán nó thì mày phải tiếp xúc với nó nhiều hơn, trò chuyện với nó gây ấn tượng với nó. Trong lớp thì không được rồi. Quá ồn ào
Em : Em chỉ gặp nó ở lớp, tan học ai đi đường ấy. Sao nói chuyện được?
Lão : Thế thì mới cần đến tao. Thế này nhé… mày phải… rồi mày…

Ngày hôm sau…

Ở bãi đỗ xe có 1 bóng người thấp thoáng, bộ dáng lén lút khó có thể che đậy đi vẻ đẹp trai bề ngoài. Đó chính là em, em đang thực hiện bước đầu trong kế hoạch tán đổ gái Hà Nội.

Xì… Xì… tiếng xì hơi bánh xe đạp kêu lên khe khẽ. Em chọc xì hơi cả xe em lẫn xe con X bằng chiếc đinh đã chuẩn bị sẵn. Trong đầu vẫn vang lên tiếng lão troll ( tạm gọi ông anh họ thế )
– MÀY HÃY CHỌC THỦNG XĂM XE NÓ ĐI, CHỌC NỐT CẢ XE MÀY LUÔN. ĐỂ LÀM GÌ Á ? TẤT NHIÊN LÀ TẠO CƠ HỘI TIẾP XÚC RỒI. NÓ HỎNG XE THÌ NÓ PHẢI MANG ĐI SỬA,SAU ĐÓ MÀY LÉN ĐI THEO. MANG VÀO QUÁN SỬA CÙNG NÓ. NHÂN THỜI GIAN CHỜ SỬA XE XONG THÌ NGỒI NÓI CHUYỆN, HAI ĐỨA CÙNG CẢNH NGỘ, SẼ ĐỒNG CẢM HƠN. TỪ ĐÓ SẼ THÂN MẬT HƠN =))

Tiếng lão vẫn còn văng vẳng bên tai, em như Phật Tổ ngộ ra chân lý tu hành. Hai con mắt sáng lên, phen này thì cản bố hộ cái …
ha ha ha ha ha…

Hí hửng vào lớp, ngồi trên ghế mà hồn trên mây. Cảm xúc chi phối đến suy nghĩ, em cứ tưng tửng như phê thuốc, não lú hết lại. Ngồi tưởng tượng 2 đứa tâm sự ở quán sửa xe, cười tủm tỉm.

Con X : Có gì vui mà cười kinh thế, kể nghe với ?
Em : Tao cười cái ( lúc này hơi chột dạ, chẳng lẽ lại bảo tao vừa chọc bục xăm xe 2 đứa à )
Con X : Cười cái gì ?
Em : Cười cái gì kệ mẹ tao, người gì đâu tò mò.
Ngồi đến cả đít quần thì tiếng trống tan học mới đánh lên 3 phát, tựa như hồi chuông cảnh tỉnh em trở về với thực tại. Với kế hoạch còn đang ấp ủ.

Dắt cái xe bục xăm chờ ở 1 góc gần cổng trường, đợi mãi éo thấy con này đâu. Trời bắt đầu tối dần, càng lúc càng nóng ruột. Gần 1h đồng hồ sau con X mới ló mặt ra khỏi cổng trường …

Nó nhìn ngang ngó dọc 1 lúc, em éo hiểu con này nó làm sao. Sửa xe thì nhanh mẹ lên để tao còn theo với…

Cuối cùng em mới nhận ra một sai lầm lớn nhất của mình, em đã tính đến các trường hợp mà quên mất tính đến nước nhà nó rất giàu.
Cái xe ô tô từ đâu lù lù lao tới, bố con X mở của xe xuống. Nhấc cái xe đạp nó cho vào cốp sau. Rồi 2 bố con nó bỏ đi, để lại một thằng cù lần chơ vơ không nơi nương tựa.

Thế này có khác gì chị Dậu bán con, giờ em cảm thấy muốn khóc vê lờ. Giờ tối muộn quá em cũng éo dám sửa xe xong rồi đạp về nhà nữa. Vì em có cái tật nghiện điện tử, hay la cà quán xá. Giờ sửa xe xong cũng 7h tối mới mò về, đến lúc đấy tình ngay lý gian ? Ai tin ? Éo ai nghe thằng điên kể chuyện, mà cũng chẳng ai nghe thằng nghiện trình bày.

Em đau đớn con tim mồ côi, dắt cái xe đạp lê thê dong về. Trời đã bắt đầu về đêm, một đm mùa thu êm như nhung và thoảng qua gió mát. Đường phố và các ngơ con dần dần chứa đầy bóng tối ( đoạn này em cóp trên mạng đó )