Năm Tháng Khoái Lạc

Với chiếc bếp dầu lò xo, chị nhanh chóng đi vo gạo trong cái nồi nhỏ bắc lên, chưa đầy năm phút sau thì nồi cơm đã bắt đầu sôi sùng sục ; trong khi ấy, chị lặt mớ cải bẹ xanh để chuẩn bị nấu canh.
-Nè Hùng, mưa lớn quá thì cứ ngủ lại đây đi, sáng mai rồi về. Vả lại dẫu mưa có tạnh mà em chạy về một mình chị thấy nguy hiểm lắm, nhỡ có gì thì phiền cho chị lăm. Em có chuyện gì gấp ở nhà không?
-Hổng có chuyện gì đâu chị. Nhưng mà em ở lại…chị có phiền gì không?
-Có gì đâu mà phiền. Chị em với nhau không mà. Em ở lại nếu tạnh mưa, chị với em đi soi ếch vui lắm!

Quả thật đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở mới có của Hùng, dẫu sao thì nó sẽ có thêm nhiều thời gian hơn để mà được gần gũi, ngắm nhìn người chị gái thằng bạn lòng nó thầm để ý bấy lâu nay chứ chưa phải hoàn toàn là nó có ý đồ xấu xa gì khác hơn nữa ; chẳng mấy chốc, cơm canh đã được chị dọn ra chiếc bàn tròn cũ kỹ và hai chị em ngồi lại ăn cùng với mấy con khô chị mua ở chợ Bà Rịa rất là ngon miệng.

Ăn xong, mưa đã hơi ngớt, chị cầm một cái thùng sắt tây còn nó cầm đèn pin và cả hai xắn quần trùm kín áo mưa vào chuẩn bị cho một chuyến hành trình đi soi ếch ban đêm.

Chị Hường vô tư xắn hai ống quần đồ bộ vải katê đỏ bông tròn trắng ngay trước mặt thằng bạn em út mình khiến nó dẫu cho có nhắm cặp mắt lại cũng thấy rõ mồn một cặp giò thon dài, trắng ngần còn hơn cả bông bưởi của chị ; dường như chị cũng thấy được ánh mắt hơi là lạ của nó cứ bâng quơ, giả vờ nhìn vào chồ da thịt trống trãi của chị nên chị hơi ngường ngượng kéo thả hai ống quần xuống một chút.

Hai chị em ra đội nón lá rời khỏi chòi, vòng ra phỉa khu rẫy, đúng như lời chị nói vừa mới dứt mưa xong thì trên những mô đất trong rẫy giữa hai luống đậu vô số những con ếch lớn có nhỏ có tha hồ mà… “bắt cặp” với nhau với tiếng kêu uỗm uồm inh ỏi khắp nơi ; không những riêng gì hai chị em mà hầu như cả xóm, cả thôn nhà nhà ai nấy đều xách thùng, soi đèn ra rẫy để chụp ếch đấy chính là nguồn thu nhập rủng rỉnh vào mùa mưa to gió lớn có thể giúp họ sống qua ngày đoạn tháng nơi khu rẫy tuy rằng đã có đường quốc lộ chạy qua nhưng cũng hãy còn điu hiu hút gió, “chó ăn đá gà ăn muối”, “khỉ còn ho, gà còn gáy” này.

Tuy có rất nhiều nhóm soi ếch nhưng tuyệt nhiên chẳng ai hề đề ý đến ai, cứ mạnh ai thấy ếch thì bắt bỏ vào thùng sắt, giỏ tre thành thử ra chị Hường và Hùng đi mãi, đi mãi đến gần sát bìa rừng và một tai họa đang chực chờ xảy ra cho chị ; nhờ có ánh đèn pin soi sáng nên mặc dầu đi sau chị, nó vẫn trông thấy rất rõ có một con rắn lục xanh lè đang lổn ngổn cử động dưới đất chì cách bàn chân phải chị chưa đầy hai tấc, nó hốt hoảng la lên cho chị cảnh giác rồi chạy xổ tới dùng chân đá văng con rắn ra xa.

Nghe nó la, chị thất thần kinh hãi rồi chẳng may bị trợt chân lên một gờ đất trơn trợt may mà nó thấy kịp vội vàng ôm chầm đỡ lấy người chị chứ nếu không thì chị không bị rắn cắn vào chân cũng sẽ bị …“chụp ếch” tẻ ngữa ra đập đầu vào tảng đá lớn bên cạnh chứ chẳng phải là đơn giản đâu ; chị hú hồn, ôm chặt lấy người thằng bạn cùng tuổi với em trai mình sau khi buông tay làm rớt cái thùng nặng trĩu ếch xuống.

Cũng may là cái thùng rớt dựng đứng chứ nếu ngã lăn ra thì hơn cả chục chú ếch trong đó sẽ tự nhiên tức khắc được giải phóng ngay, lúc ấy nguyên cả hai gò ngực đầy đặn căng mẩy của chị bỗng dưng áp sát vào ngực nó chỉ trong tích tắc nháy mắt khiến nó trong giây phút sao mà cảm thấy ham muốn, khao khát một cách vô độ với nỗi niềm rạo rực, bâng khuâng, xao xuyến khó có thể nào cưỡng lại cho nổi. Dường như đã nhận ra một sự đụng chạm vô tình giữa hai thề xác với nhau thì phải nên chị tỏ ra ngượng ngùng vội vàng buông nó ra, lí nhí nói lời cảm ơn.

Thấy đã bắt được khá nhiều ếch vả lại sợ trời mưa lớn nữa nên hai chị em lẳng lặng người xách thùng, người soi đẻn quay trở về nhà nhưng lần này anh chàng Húng nhà ta đã galăng với chị bằng cách đổi cho chị cầm đèn để nó xách giùm chị cái thùng nặng trĩu ếch to, ếch nhỏ ; quả thật may mắn cho cả hai giống y như lúc ớ Bà Rịa lên bởi vì vừa vào hẳn trong chòi thì cơn mưa thứ hai lại ào ạt kéo tới còn mãnh liệt, dữ dội hơn trận mưa đầu khi nãy, vì chiếc áo mưa nó mặc khá rộng và do không cài nút hai bên cho nên áo chemise nó mặc bên trong hơi bị ướt đôi chổ và đến giờ này, nó phải cởi ra ở trần hong áo lên chiếc ghế dựa gỗ duy nhất trong nhà.

Chị Hường tuy áo quần vẫn khô ran nhưng do thấy bộ này hơi chật cho nên chị ra nhà tắm sau nhà thay bộ khác cũng bằng vải katê xanh bông tròn trắng, ngay lúc ấy chợt nghe tiếng chị hét lên thất thanh, nó lật đật vội vàng ba chân bốn cẳng phóng ra xem chị gâp sự cố gì mà trong vòng chưa đầy một tiếng đồng hồ lại cứ mãi liên tục xảy ra như vậy ; lần này chỉ là một con chẫu chàng nãy giờ bám nơi tấm vách nhựa nylon giăng kín phòng tắm bất ngờ nhảy lên trúng ngay cánh tay chị, tuy chẳng hề nguy hiểm gì cả nhưng dẫu sao thì cũng làm cho chị hết hồn suýt nữa là rớt cả tim ra khỏi lồng ngực chứ chẳng chơi.

Lúc này, chị mới vừa mặc xong áo ngực thành thử cho nên gần như tất cả da thịt phần trên của chị lõa lồ phơi bày trước cặp mắt ươn ướt đa tình của thằng bạn em trai mình, thấy chẳng có gì nó nhanh chóng tháo lui còn chị chụp vội lấy chiếc áo mậc vào người với dáng vẻ ngường ngượng, thiếu tự nhiên ; khi trở lên, chị thấy nó ngồi nơi ghế mặc quần dài ở trần còn áo thì hong nơi lưng ghế phía sau nó, chị hỏi :
-Ủa áo em bị ướt hả?
-Em xin lôi! Tại mặc áo ướt khó chịu quá.
-Hổng sao! À, áo em bị đứt hết một hột nút rồi để chị kết lại cho?

Tuy trong chòi chỉ đốt một ngọn đèn dầu nhỏ leo lét, vàng vọt đặt trên bàn nhưng do mắt hãy còn tinh anh nên chị lấy hộp kim chỉ ra chẳng mấy chốc chị đã xâu được kim rồi chưa đầy hai phút sau, chị đã kết xong nút vào áo của nó sau khi nhường ghế cho chị ngồi còn nó ngồi lên giường.

Từ trước đến giờ, trong chòi lúc nào cũng như lúc nào chỉ có mỗi chiếc giường gỗ cẩm lai cũ kỹ kích cỡ 1.6m đặt nơi cái ngách chòi, chổ này rất kín đáo nên không bị dột nước cũng chẳng hề bị gió tạt và ngay sau khi nhận lời ngủ lại qua đêm tại đây thì Hùng cứ mãi phân vân, thắc mắc là chẳng lẽ tối nay nó ngủ chung với chị trên chiếc giường này hay sao? Nó ngần ngừ một hồi lâu mới thốt lên thành tiếng :
-Ùa chị, tối nay em ngủ….ở đâu? …..!!!!
-Cái thằng này ngộ quá đi. Thì…ngủ chung…với chị chứ chẳng nhẽ chị cho em ngủ dưới đất hay sao?-Chị ngắt lời nó trong khi hai gò má chị cứ đỏ hồng lên.
-Vậy…vậy em ngù trước nghe?
-Ừ, em nằm ở mé trong đi!

Khi nó đã yên vị thí không tới mườ phút sau thì chị cũng vặn nhỏ đèn lại cho đỡ hao dầu rồi khẽ bước tới ghé người ngồi xuống mé ngoài bên cạnh nó ; trước giờ chị ngủ ở chòi rẫy này đêm nào như tối nấy cũng cần phải giăng mùng vì do cây rừng nhiều nên nếu không giăng mùng thì muỗi có thể khiên đi mất chứ chẳng chơi, chị với tay thả chiếc mùng tuyn hơi cáu bẩn đã giăng sẵn rồi dằn mùng cẩn thận xuống tấm chiếu cũ kỹ sờn mòn.

Thấy vậy, Hùng vội ngồi ngay dậy phụ chị tấn mùng và có lẽ do nơi này sấp bóng đẻn tối hơn những chổ khác trong chòi nên chì thấy mờ mờ dẫn đến lúc này, bất chợt nó vô tình nắm nhằm bàn tay phải mềm mại như một tấm lụa của chị và tuy biết rằng mình sơ ý nhưng chẳng hiều sao mà nó cầm mãi lấy bàn tay ấy, không những thế nó còn khe khẽ mân mê bàn tay chị trong bàn tay nó mà không chịu buông ra ; còn chị tuy rằng cũng nhận thấy đây là một điều bất ổn khác thường nhưng giống y như nó, chị cũng lặng yên để bàn tay mình trong bàn tay thằng con trai mười tám tuổi là bạn của em trai chị với cảm giác bồi hồi, xao xuyến tự dưng xuất hiện trong cõi lòng chị.