Nam sinh biến thái

Tôi quyết định mò lên sân thượng, nơi hôm trước tôi trốn học và vô tình gặp hắn. Quả nhiên, trong góc khuất nơi tôi đã nhìn hắn thủ dâm ấy, hắn đang nằm còng queo ở đó. Tôi hốt hoảng lay lay.

“Này, này, không sao chứ?”

Hắn cựa quậy. Thì ra hắn đang ngủ. Tôi thở phào, đánh một cái lên cánh tay gầy gò của hắn.

“Dậy đi, hết giờ rồi. Chiều không có tiết đâu.”

Tôi vất ba lô của hắn bên cạnh.

“Đồ của cậu tôi cũng bỏ hết vào ba lô rồi đây.”

Hắn uể oải ngồi dậy, cào cào mái tóc rối bù, mắt lờ đờ vì ngái ngủ, mơ hồ nhìn tôi.

“Gì nữa? Tôi về trước đây.”

Hắn với tay lên nắm lấy cổ tay tôi níu lại.

“Khoan đã.”

Tôi quay lại, hơi nhíu mày nói.

“Gì? Tôi không chạm vào cậu không làm gì hết đâu nhé!”

Hắn lắc lắc đầu.

“Không cần.”

Hắn chỉ chỉ lên bức tường. Tôi nhìn theo, trợn tròn mắt. Đó hẳn là vết tinh dịch dính trên trường còn chưa khô, có vệt vẫn chậm rãi chảy xuống.

Người tôi hơi run lên, cúi xuống nhìn hắn.

“Thế có việc gì?”

Hắn ngước lên nhìn tôi.

“Mặt làm sao thế?”

Tôi giật mình, vội lấy tay che đi vết thâm tím ở khóe miệng. Hôm qua bố mẹ tôi lại cãi nhau, tôi cũng không rảnh can thiệp, chỉ là vô tình đi qua…

“Tôi vô tình đi qua lúc bố mẹ cãi nhau, bố tôi vung tay lên, chẳng may đập phải tôi.”

Hắn nhìn tôi một lát, tôi xấu hổ quay đi.

“Đến nhà tôi chơi đi?”

Tôi liếc nhìn hắn, lắc đầu. Tôi chưa bao giờ đến nhà người lạ, hay là nhà bạn bè, tôi không có người bạn nào thân thiết đến thế. Hơn nữa tôi cũng không thân quen gì với hắn, đến mức có thể đến nhà hắn chơi.

“Buông ra, tôi về đây, muộn rồi.”

Hắn im lặng nhìn tôi, sau đó buông tay tôi ra. Tôi mặc kệ hắn, xốc ba lô lên rồi bỏ đi.

Nhà tôi bừa bộn như một bãi chiến trường, có lẽ vừa xảy ra vụ cãi vã nào đó mà tôi cũng không muốn biết. Căn nhà nhỏ xíu càng bừa bộn hơn. Tôi chán nản chui vào phòng đóng cửa lại. Gọi là phòng riêng, nhưng nó nhỏ xíu như cái chuồng chó, chỉ đủ để một tấm đệm đơn, và một cái tủ quần áo nhỏ. Sách vở và đồ dùng tôi đều để dưới đất.

Tôi nằm dài trên đệm, nghĩ đến hắn ta. Một tên gầy gò biến thái. Có điều lạ là tôi không hề cảm thấy ghê tởm. Tôi thấy hắn trầm lặng, giống như đã bị tổn thương, hoặc hắn tự tạo ra một tấm vách ngăn để không tự làm mình tổn thương.

Đúng lúc ấy, điện thoại tôi rung lên, có tin nhắn.

“Cậu có thấy tôi đáng ghê tởm không?”

Tin nhắn của hắn, lần đầu tiên hắn nhắn cho tôi, lại là câu hỏi về điều mà tôi vừa nghĩ tới. Tôi nhắn lại.

“Không.”

“Nói dối.”

Tôi bực mình nhắn lại.

“Tôi nói dối làm gì, không tin tôi thì cậu hỏi làm cái mẹ gì? Chứ cậu muốn tôi ghê tởm cậu à?”

Hắn ta không nhắn lại. Tôi bực mình quăng điện thoại xuống góc nệm. Tên thần kinh!

Hôm sau hắn ta không đi học, tôi cũng không đoái hoài gì. Hôm sau nữa, lúc tôi đến thì hắn ta đang ngủ. Giữa giờ hắn ta tỉnh dậy, lờ đờ quay sang chào tôi.

Hắn hỏi tôi có học buổi chiều không, tôi lắc đầu. Hắn nói đến nhà hắn đi.

Sáng nay khi tôi chuẩn bị đến trường, bố mẹ tôi lại cãi nhau, vì bố tôi đi đến sáng mới về. Tôi vẫn thản nhiên sắp xếp đồ rồi đi học. Đang đi qua, bố tôi cầm chùm chìa khóa ném về phía mẹ, mẹ tôi né được, vừa hay đáp trúng trán tôi khiến nó hơi sưng lên. Tôi cũng không thèm kêu lên một tiếng, im lặng sập cửa lại.

Tôi vì tâm trạng không tốt, không muốn học hành, càng không muốn về nhà, liền gật đầu cái rụp.

Hắn ở một căn hộ chung cư, tầng năm. Tôi rất hồi hộp khi đứng trước cửa nhà. Đây là lần đầu tiên tôi đến nhà người khác với tư cách bạn bè, lại là với một thằng con trai.

Hắn mở cửa ra, nói tôi vào đi. Tôi chần chừ một lát, liền đi vào. Vừa bước vào đến cửa, tôi vô cùng ngạc nhiên, đến mức đứng sững lại. Căn phòng rộng và rất gọn gàng, nói đúng ra là chẳng có đồ gì cả. Chỉ là một căn phòng trống trơn, ở ria tường có một vài thùng các tông dán kín. Cửa sổ rất rộng, có rèm che, không bàn ghế, kệ tủ, ti vi, không có một thứ gì.

Tôi trợn tròn mắt. Hắn dắt tôi vào buồng ngủ. Phòng ngủ cũng có cửa sổ, có rèm che tối màu. Có một cái giường và một bộ bàn ghế nhỏ, một giá sách nhỏ và tủ quần áo. Đơn giản đến kỳ cục.

Tôi đi về phía bếp.

“Tủ lạnh này!”

Tôi vô tình thốt lên khi thấy cái tủ lạnh cao cao lấp lánh ở góc phòng bếp.

Hắn ta liếc nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu, khiến tôi có chút xấu hổ.

“Kỳ lạ lắm hay sao?”

Tôi lắc đầu.

“Tại vì nhà cậu trống trơn, nên tôi không nghĩ là có tủ lạnh, lại còn to như vậy.”

“Tôi còn định đổi sang loại hai cánh.”

Tôi trợn mắt nhìn hắn ta.

“Điên, một mình cậu cần cái tủ lạnh to như thế làm gì? Cất vừa cả một người ấy.”

Tôi cũng không nghĩ quá nhiều khi nói, cho đến khi thấy hắn ta hơi híp híp mắt lại, khóe môi khẽ nhếch lên.

“Cậu nói xem?”

Tôi rùng mình, bất giác lùi lại mấy bước.

“Không vui đâu nhé!”

Hắn ta hừ cười một cái, hất cằm.

“Mở ra đi.”

Tôi nghi hoặc hỏi:

“Tôi mở không sao chứ?”

Hắn gật đầu.

Tôi nắm tay vào cánh tủ lạnh, lại quay lại nhìn hắn. Hắn nhếch miệng cười, hất cằm ý bảo tôi mở ra. Tôi hít nhẹ một hơi, mạnh dạn mở cánh tủ ngăn mát ra.

“Oa!”

Tủ lạnh của hắn kín đồ, chứ không hề trống hoặc có mấy bọc đen mờ ám như tôi nghĩ. Hắn trữ rất nhiều loại, nước ngọt, và đồ ăn nhanh như xúc xích, thịt xông khói… Còn cánh tủ lạnh và hộc dưới cùng thì toàn là bia và rượu. Tôi nhăn mặt nghĩ, hắn hóa ra lại bê tha như vậy.

Đóng lại ngăn mát, tôi mở ra ngăn đá phía trên.

“Oa!”

Trên ngăn đá là kem, toàn là kem các loại, chất kín ngăn, hoàn toàn không có đồ tươi sống. Hóa ra hắn cuồng đồ ngọt, hay chính xác hơn là kem. Đóng tủ lạnh lại, tôi quay lại nhìn hắn, thực sự cảm thông sâu sắc.

“Cậu làm sao sống qua ngày vậy?”

Hắn đi tới gần tôi, mở ra ngăn đá.

“Ăn kem đi.”

“Tôi ăn được không?”

“Được.”

Hắn nói rồi lôi ra hộp kem sô cô la to bự đưa cho tôi.

“Vị này được không?”

“Cậu có ăn không?”

Hắn lắc đầu. Tôi đón lấy hộp kem bỏ lại vào tủ, rút ra một que kem bạc hà.

“Ăn cái này, hộp đó ăn không hết.”

“Ăn không hết bỏ lại cũng được mà.”

Tôi không thèm trả lời hắn, bóc kem và đi vào phòng hắn ăn, vì trong phòng ngủ này mới có giường để ngồi.

Hắn ngồi xuống cạnh tôi, nhìn tôi ăn kem. Tôi đúng là có chút thoải mái với hắn, nhưng tôi vẫn không quen bị người khác nhìn chằm chặp như vậy, lại còn đang ăn.

“Nhìn cái gì thế?”

Tôi bực mình.

Hắn chống tay xuống giường, rướn người về phía tôi, tôi theo bản năng lùi lại phía sau.

“Nhìn cậu ăn kem kích thích quá, cứ như đang mút của tôi vậy.”

Tôi khựng lại trợn mắt nhìn hắn, xong lại quay đi tiếp tục ăn kem.