Một Đêm Mưa Loạn Luân

Hai chị em chạy miết, chạy miết và cuối cùng đến bên một cái hồ rất rộng và sâu. Từ bờ, người ta đắp một con đê chạy ra giữa hồ và cuối con đê là một khoảnh đất rộng, trên đó có một cái chòi chăn vịt thấp lè tè, leo lét ánh đèn dầu. Lúc này, trời đang vần vũ chuyển mưa, giông gió nổi lên bốn phía.
– Trời sắp mưa rồi, mình chạy ra chòi đụt mưa lẹ đi em ! Chị Hường nói.

Chị Hường cùng Lợi nắm tay nhau chạy nhanh trên con đê, chui vào bên trong chòi chăn vịt. Trong chòi không có ai cả nhưng lại có một ngọn đèn dầu nhỏ treo nơi cột chòi, tỏa ánh sáng lờ mờ. Chắc là chủ chòi đã đốt ngọn đèn này lên để ngủ lại nhưng lại đi về và quên tắt. Chòi chỉ có duy nhất mỗi một cái chõng tre thấp, trên trãi một tấm chiếu khá củ kỹ đã sờn mòn đôi chổ và có một tấm chăn màu cứt ngựa tuy cũ nhưng vẫn còn dày.

Lúc này, bên ngoài màn đêm, một trận mưa thật lớn ào ào trút xuống núi rừng, đồng ruộng, cây cối, nhà cửa. Quả thật là may mắn cho chị Hường và Lợi vì căn chòi chăn vịt vắng chủ giờ đây đã trở thành nơi bảo vệ, che chở hai chị em an toàn nhất.

Tuy thấp nhưng chòi rất kín đáo, chắc chắn vì trong chòi hoàn toàn không có chổ nào bị nước dột hay tạt vào, thậm chí mái chòi vẫn không hề bị lung lay dưới những làn mưa xối xả hay những luồng gió xoáy lạnh. Hơn nữa cùng với trận mưa đêm, căn chòi sẽ là pháo đài vững chắc của hai chị em giúp hai người tránh thoát khỏi tầm phong tỏa của hai thanh niên khi nãy giờ đã tụ họp một số bạn bè để trả thù phục hận.

Trong chòi chăn vịt, chị Hường và Lợi nằm cạnh nhau trên chiếc chõng tre, đắp chung tấm chăn màu cứt ngựa. Cả hai đều yên lặng, miên man chìm đắm với những dòng suy nghĩ riêng tư. Chợt Lợi lên tiếng :

– Chi Ba ơi! Trời mưa lớn quá, sao mình về nhà được, hở chị ?
– Trời mưa lớn vậy, sao mà về ! Hổng sao đâu, có gì mình cứ ngủ lại nơi đây, sáng mai tạnh mưa rồi về. Khi nãy, chị đã khóa kỹ cửa chòi, chắc là không sao đâu !
– Ở đây lạ chổ, chắc em ngủ không được ?
– Không sao đâu ! Em cứ nhắm mắt lại đi, mưa vầy dễ ngủ lắm !

Im lặng một chập sau, Lợi lại lên tiếng :
– Chị Ba ơi! Chị còn sợ không ?
Chị Hường vừa khẽ lần tay nhẹ vuốt tóc thằng em vừa đáp :
– Chị còn hơi sờ sợ nhưng mà có em, chị cũng đỡ sợ hơn !
– Em có làm gì được đâu mà chị lại nói vậy ?
– Em nói dóc! Em biết em là gì của chị không ? Là vị cứu tinh của chị đấy. Không có em, có lẽ chị chết dưới tay hai thằng dâm tặc kia rồi ? Chị cám ơn em nhiều lắm!

Vừa nói, chị Hường vừa cười vừa quay qua kề môi hôn hai ba lượt trên trán, trên tóc Lợi. Hành động bất chợt của chị Hường khiến Lợi kinh ngạc, chết lặng cả người. Nó suy nghĩ rất nhiều về việc làm của chị Ba. Nó không hề biết rằng chị Ba hoàn toàn vô tâm, chị hôn nó chẳng qua là muốn cám ơn và suy tôn nó mà thôi ; chứ không phải là chị gài bẫy nó.

Thế nhưng Lợi lại nghĩ lầm cho người chị ruột của nó ; nó cảm nhận được mùi trái bồ kết tuy hơi hăng hắc nhưng dịu dàng phảng phất từ nơi mái tóc dài mượt mà, mịn màng, óng ả và êm ái như nhung cũng như mùi xabong Camay, mùi da thịt con gái thoang thoảng từ nơi tấm thân con gái hãy còn trinh nguyên lành lặn của chị Hường.

Lúc bấy giờ, tất cả hình ảnh diễn biến của cuộc làm tình ân ái loạn luân tội lỗi giữa chị Sáu Minh và Lợi cách đây không lâu bỗng từ từ tái hiện trong đầu óc, tâm trí của Lợi.

Lợi không hề nghĩ ngợi, đắn đo chi cả mà hành động như một cái máy. Nó lật đật xoay người, kề mặt hôn lấy hôn để vào mái tóc thơm tho của chị Hường. Chị Hường cảm thấy ngạc nhiên vô cùng, không sao hiểu được thái độ và hành vi của thắng em út. Tuy chị cảm thấy không hài lòng về việc làm của Lợi, bối rối, hoang mang nhưng chị vẫn im lặng để cho Lợi hôn lên tóc của chị.

Vì chị nghĩ rằng có lẽ Lợi làm vậy chẳng qua là tỏ lòng thân thiện với chị ; chứ chị không sao biết được là lúc này đây, thằng em của chị đang bị nhục dục trong tâm bao vây đè nén và đang dần dần trở thành một tên dâm tặc giống như hai tên dâm tặc khi nãy làm bậy với chị.

Lợi lúc này không sao làm chủ được bản thân nó, trong người nó như có một dòng điện cao thế rần rần chuyển động thành những làn sóng chậm rãi chạy từ dưới xương cùng rần rật theo cột sống lên đến trung ương thần kinh rồi mau chóng lan tỏa ra khắp tứ chi và châu thân.

Cảm giác lúc bấy giờ của Lợi thực sự giống hệt cảm giác cách đây không lâu khi nó cùng chị Sáu Minh gần gũi với nhau. Trong thâm tâm Lợi chỉ muốn nó cùng với chị Hường tái diễn lại những gì mà nó và chị Minh đã thực hiện cùng làm với nhau, ngay trong cái chòi chăn vịt vào đêm mưa tầm gió bấc này.

“ Chả biết chị ấy có hiểu được tâm trạng của mình không nhỉ ?”- Lợi e dè, ngẫm nghĩ. Nó nhớ lại trước kia còn ở Bà Rịa, chị Hường vẫn thường hay la nó, liệu giờ đây chị ấy có xuôi buồm thuận gió theo nó hay là… Chị Hường ngồi dậy, cốt yếu là ý tứ không cho Lợi hôn chị nữa. Lợi ngồi dậy theo, giọng nài nỉ :

– Chị Hường ơi! Chị cho em hôn chị một chút nữa đị ! Được không vậy chị ?
Chị Hường giọng nghiêm nghị :
– Thôi đi, ông tướng ơi ! Mình là chị em mà, làm như vậy đâu có được ! Ráng mau lớn đi cưới vợ rồi tha hồ mà hôn.
Lợi vừa bóp cánh tay phải của chị Hường vừa nói :
– Đi chị ! Một chút thôi !!! Ở đây có ai thấy đâu mà chị sợ cơ chứ ?
– Em nói vậy mà nghe được hả ?

Dù miệng nói ra là không đồng ý với Lợi nhưng thực sự chị Hường trong lòng lại muốn nói tiếng yêu cùng thằng em. Vì những ngày qua, sự yêu thương gần gũi quấn quýt cùng đứa em út đã làm dâng tràn những cảm giác tình cảm thật đặc biệt trong tâm hồn chị.

Tình cảm này hoàn toàn không phải của một người chị dành cho em mình ; dù chưa có chồng con nhưng dù sao chị Hường cũng đã 28 tuổi ( lớn hơn Lợi những 13 tuổi ) nên chị hiểu được đây chính là tình cảm của hai người khác phái đang yêu nhau.

Hơn nữa, chị Hường còn trân trọng Lợi vì mới đây, nó đã trở thành người hùng, là ân nhân đã không quản nguy nan giúp chị giữ gìn được trinh tiết không mất vào tay hai thằng dâm tặc khi nãy. Chị Hường thấy rằng Lợi xứng đáng được chị cho hôn. Chị hạ thấp giọng nói :

– Thôi được rồi ! Chị sợ ông tướng quá đi!
Lợi mừng rỡ, trong bụng như mở cờ.
– Nhưng mà này, ông tướng chỉ được hôn thôi nghe chưa, không được làm khác đi nếu chị chưa cho phép !

Lợi dạ một tiếng thật lễ phép rồi xích người ngồi sát vào người chị Hường. Nó quàng cánh tay phải qua hai bờ vai tròn trịa, mềm mại của chị ; khẽ kéo chị sát vào người nó. Đôi môi Lợi tiếp tục hôn nhẹ lên mái tóc mịn màng, thơm tho của chị Hường.

Dần dần, nó hôn lên vành tai trái của chị rồi từ đấy hôn lần lên trán, lên đôi mắt to tròn đen láy sắc lẻm hai hàng mi cong vút của chị. Chị Hường im lặng, hơi thở của chị đang nặng nề và mệt nhọc hơn lúc bình thường. Từ trán và mắt, Lợi hôn lần xuống sống mũi dọc dừa và hai gò má nhô cao hai lưỡng quyền của chị.

Chiếc quần đùi xanh của Lợi lúc này cũng đang được hai bàn tay của nó tuột dần, tuột dần xuống đùi, qua hai đầu gối, cặp giò và cuối cùng là ra khỏi hai bàn chân, nằm trơ trọi một bên cạnh hai tấm thân của hai chị em ruột trần truồng, lõa lồ, không còn một mảnh vải nào che thân cả.

Con cu của Lợi lúc này thật hùng dũng vươn dài ra, rất cứng và rất to, không ngớt giựt giựt liên hồi, càng giựt con cu của Lợi càng dài, càng cứng và càng to.

Hai chị em lúc này đều yên lặng, tuyệt nhiên không hế có ai nói với ai lời nào cả ; cả hai đều tập trung tinh thần, tư tưởng vào công việc hệ trọng nhất của con người đó chính là giao hợp cùng nhau. Bằng động tác hãy còn vụng về, lúng túng, thằng em run rẫy từ từ trườn người tới leo lên trên thân thể người chị.