Một Đêm Chịch Mẹ Bạn (P2)

– Ô con chó, ai dâm đãng?

– Thôi quanh co gì nữa, kể đi.

– Ờ thì mẹ tao cũng được, da bà hơi ngăm tí nhưng người ngợm cũng đẹp. Ngực bà cũng to lắm, nhìn tưng tưng tưng tưng ấy. Mông cũng bự, nhưng bụng cũng hơi bự luôn, hề hề (nó cười cho đỡ ngượng)

– Tiếp đi ngượng ngùng gì? Thế mày thấy bà tắm bao giờ chưa?

– Đù con lợn, bệnh hoạn, tao có biến thái đến mức rình rập mẹ tắm bao giờ?

– Ơ thế hóa ra con ngoan trò giỏi thật à? Thế hồi mấy chú bác sang tán tỉnh mày có thấy gì không? Kể tao nghe với.

– Không, tao chả thấy gì, tao không thích lắm mấy cha đấy sang, rồi hàng xóm cứ nói ra vào, đợt đấy tao cục cằn hằn học với bà bô tao cũng chỉ vì vấn đề đấy, bà thấy thẹn vì để con cái biết mấy chuyện tế nhị này, làm cho con cái khó xử, hàng xóm ra vào, nên bà thôi.

– Ơ thế thôi là thôi luôn à? Chán vãi lù, mày chán vãi. Thôi đi ngủ. Truyện éo gì chưa đến hồi hay đã hết.

Tưởng hết chuyện, nào đâu thằng Thế ậm ừ ngập ngừng

– Thật ra thì…

– Sao sao (tôi bỗng tỉnh táo hơn mấy giây trước). Có gì hot? Nói đi…

– Thiệt tình tao cũng thấy áy náy vì thấy mình ích kỷ, ngày đấy tưởng thôi là thôi, nhưng có những đêm tao nghe thấy…nghe thấy bà bô…

– Bà khóc à?

– Không, im đi con lợn, nói ít thôi (nó cáu kỉnh rồi xổ toẹt ra) Tao nghe thấy tiếng bà bô rên rỉ ư ử trong buồng, lúc đầu cũng tưởng khóc thật, ai đời đâu cứ khẽ xuýt xoa hít hà. Đợt đấy cũng ngây thơ không biết bà bị làm sao bèn thò mắt vào xem thì hóa ra bà đang tự sướng mày ạ, tao thấy tay bà có lùng bùng trong chăn, khổ thế đấy (nó tỉnh bơ)

– Ớ thế không đóng cửa à mà mày thò đầu nhìn vào được, điêu thế.

– À, nhà ở dưới quê kiểu nhà ba gian, gian giữa là tiếp khách, có cái phản gỗ to, tao ngủ ngoài đó luôn, gian bên phải là kho, gian bên trái bà bô tao ngủ, kho còn có cái cửa xập xệ tránh chuột bọ, chứ phòng bà bô có mỗi cái mành liễu chắn thôi.

– Tuyệt vời, hết xẩy, thế…(tôi tí định hỏi xem nó chén bà bô nó chưa thì may quá dừng lại được, dù sao thằng này thuộc dạng ngoan hiền, không dâm loạn như tôi với thằng Tuấn ngày xưa.) Thế rồi sao nữa, mày lại hối hận bật đèn xanh cho bà và các chú à?

– Không, hồi cấp 3 cũng trẻ con, thấy thế thì hả hê ngẫm trong đầu cho đáng, vì tao ức lắm mỗi lần đi đến đâu láng giềng họ cũng thì thầm to nhỏ, mình đến gần thì họ lại thôi, khó chịu lắm. Hồi chuẩn bị xa nhà mới thấy tội cho cái thân bà, một mình vò võ ở quê. Lên đây ăn học mấy năm rồi tao mới thấy mình tệ quá. Thật ra nếu bà có người hàng ngày quan tâm thăm hỏi cũng tốt chứ có gì mà phải phê phán.

– Ừ giờ bà ở một mình à? Mà dạo này tao thấy mày cũng ít về thăm nhà hơn hẳn, sao thế?

– À thì năm đầu tuần nào tao cũng đạp xe về, hơn 23 km chứ mấy. Đợt vừa rồi về thấy có ông chú nào qua chơi, éo phải họ hàng mày ạ, nhìn lạ hoắc hơ. Lại còn ở lại ăn tối, tao đạp xe về đến nơi thì thấy ổng ở đấy đang ngồi uống trà ở giữa nhà, thấy tao bà bô vừa dọn bát vừa giới thiệu qua loa là chú này chú kia bên xã qua làm cái gì ấy, làm công tác hộ nghèo xóa nghèo gì gì tao chả quan tâm lắm. Thấy xong thì ông cũng thay áo rồi đi luông.

– Ế sao lại thay áo?

– Thì ổng ấy ngồi uống nước gì mà mặc mỗi cái áo ba lỗ trắng. Tao nhìn tao cũng đoán được là có chuyện gì đó mà. Vì lúc ổng đứng dậy ổng đi vào buồng mẹ tao để lấy thêm cái áo sơ mi xanh để trong đó mặc thêm rồi mới về. Lúc ổng về tao mới hỏi chuyện bà bô :

– Chú qua có được việc không mẹ?

– Cũng,..cũng được con à? Mà mẹ tưởng con trưa mai thứ 7 mới về chứ? Sao lại về tối tầm này thế?

– Con được nghỉ 2 tiết cuối, tầm 4.00 đã tan học rồi, con ăn tạm cái bánh ngoài cổng trường rồi đạp xe về luôn. Chú qua nhà giúp sửa cái gì à? Sao không để mai con về con làm cho.

– Sửa cái gì đâu ? Sao con hỏi thế?

– Thì con thấy chú ấy trông to khỏe vạm vỡ, lại cởi sơ mi để trong buồng của mẹ, tóc tai lại bễ nhễ mồ hôi nên con tưởng có việc nặng gì mẹ nhờ chú ấy qua giúp.

– À không có đâu…chú qua hỏi mấy chuyện liên quan đến hộ nghèo và chương trình xóa nghèo ấy mà. Tiện cái tủ của mẹ xệ cánh, mẹ nhờ chú ấy sửa cho. Nóng quá nên chú có cởi bớt áo cho đỡ nóng thôi. Không có gì đâu. Từ đầu giờ chiều đến giờ cơ, lúc đấy trời còn oi lắm (mẹ tao tự nhiên thành thật mày ạ, tao thấy mấy người nói dối là hay thêm nhiều tình tiết để làm như câu chuyện thêm thuyết phục lắm – Thằng Thế nói thêm).

– Thế muộn thế này đã xong hết việc chưa mẹ?

– Xong rồi con, mẹ mời chú ở lại ăn cơm để cảm ơn đó mà. Nhờ vả người ta nhiều quá.

Ôi dào mày ơi, tao nghe giọng bà ấp úng tao biết thừa, ở với bà hơn 20 năm, tao lạ gì nữa. Chưa thấy bà ấp úng thế bao giờ? (thằng Thế quay lại với thực tại) Tao biết chắc ông chú này cũng có máu tán tỉnh mẹ tao. Ổng làm bên UBND xã mấy năm nay, chắc thấy gia cảnh bà bô tao ở một mình, thấy dễ xơi nên qua đấy mà, chứ lâu nay cái xã có qua nhà tao bao giờ? Bây giờ lại thấy chu đáo quan tâm ghê gớm, tao chả tin.

– Thế nên dạo này ít về cho mẹ mày thoải mái chứ gì?

– Trước cấm đoán quá bà ngại, giờ tao cho bà thoải mái đấy. Bà còn không ngại hàng xóm dị nghị, thì tao lấy gì mà cấm đoán bà, có ở nhà mấy như ngày xưa đâu. Hàng tuần bà vẫn chạy qua nhà dì để gọi điện mẹ con hỏi thăm nhau thôi.

– Thế ông chú ấy vẫn qua chơi chứ?

– Chắc thế, tao không rõ, ổng tên Mạnh, thật ra ổng còn kém tuổi mẹ tao cơ mà. Vì thấy gọi mẹ tao bằng chị, tao chắc gọi thằng cha đấy bằng anh cũng được nếu gặp ngoài đời. Hơn tao chắc chục tuổi thôi chứ mấy, nhưng nhìn già dặn lắm, người ngợm thằng cha đấy trông co tao vạm vỡ, chắc cũng chơi thể thao nhiều.

– Mẹ mày cũng chơi phi công à? Lại chơi hàng ngon đẹp trai khoai bự nữa. Cũng gọi là số hưởng nhé. Nhất mẹ mày rồi còn gì? Ở quê mà có khi ăn đứt hội chị em trên phố chứ đùa.

– Chơi gì? Phi công gì chứ? Thằng cha đấy mặt mũi trông dị hợm, tao không ưa lắm, thấy bảo chưa vợ con gì,mặc dù ngót nghét 30 rồi, chắc gái chê xấu trai. Nhưng thôi thế cũng được, có khi còn hay, chứ nó mà có gia đình vợ con rồi, cả nhà nó kéo đến đánh ghen cho có mà mẹ tao bỏ nhà đi biệt xứ.

– Xấu trai có gì ngon mà mẹ mày mê được nhỉ?

– Thì mẹ tao cũng có phải gái tân đâu mà đòi hỏi. À chắc chuyện đấy giỏi nên mẹ tao mới chiều mới thích, chưa nhìn thấy hàng họ cặc dái nó thế nào, nhưng cái bữa tao gặp ở nhà, nhìn tướng tá cũng được phết. Người ngợm nhìn cũng cơ bắp dân thể thao, nó mặc áo ba lỗ mà hai vai với bắp tay u lên nhìn cũng khiếp, chắc mẹ tao mê nó khoản khỏe mạnh đụ khỏe, hai cái tay gồ ghề cơ bắp của nó chắc bế bổng được cả người mẹ tao mà đụ đứng chứ chả đùa, hề hề, chứ hàng họ nó tao chưa nhìn thấy bao giờ. Kệ cha đời, mẹ tao sướng là được.

– Nhìn người ngợm ngon bằng tao không?

– Người nó cũng được nhưng chắc không bằng mày, mà hỏi éo gì kì vậy, bộ muốn gì?

– Muốn gì đâu?

– Đéo mẹ, cái gì đội quần lên kia? Cửng mẹ nó cu lên rồi, muốn gì mầy? Muốn mẹ tao hả? (nó chỉ vào thằng em của tôi đang phản chủ khi nghe thằng bạn kể chuyện mẹ nó ngủ với trai trẻ đấy mà)

– Ừ thì ai bảo mày cứ kể chuyện mẹ mày tòm tem với phi công, làm tao nứng quá.

– Thôi đéo kể nữa, bệnh quá, đéo gì tao lại kể chuyện dâm cho mày nứng à?

– Thôi đi mà, đang hay? Thế mày chưa bắt quả tang phát nào à?

– Chưa? Về cuối tuần bắt vào mắt vào mắt, trong tuần thì về kiểu gì? Mà bắt để làm gì?

– Thì tò mò thôi, thế bộ mày không ghen à?

– Ghen cái gì mà ghen, loạn luân à mà ghen. Tao không có ý đồ đấy. Bà bô vui là được. Ai cũng được hết, miễn là kín đáo hàng xóm không dị nghị mang tiếng mèo mả cướp chồng người khác là được.