Một đề nghị quá bất ngờ

Tác giả: Why Not Me

Phần 1

Vì Ba Mẹ tôi không có điều kiện nên từ 10 tuổi tôi đã được gửi lên thành phố mà tiếp tục học trong gia đình Cậu Năm. Cậu Mợ không có con – đúng ra thì Cậu Mợ có được một đứa con nhưng tiếc thay thằng bé đã chết lúc còn trẻ do bạo bệnh – nên Cậu Mợ dồn tình thương vào tôi, xem tôi như con ruột. Cậu Mợ chăm sóc cho tôi rất chu đáo, và tôi cũng rất yêu mến họ, xem họ không khác gì Ba Mẹ tôi.

Cậu Năm là em út của Mẹ tôi và là một người đàn ông rất phóng khoáng và vui tính. Cậu là họa sĩ nên tính cách của Cậu rất là nghệ sĩ và khác người. Tôi thật sự ngưỡng mộ Cậu.

Tôi biết mình đã mang một món nợ lớn với Cậu, nhờ Cậu mà tôi có được một tiến trình học vấn tốt, nhờ Cậu mà tôi đã được học Đại Học và sau khi có được một sự nghiệp vững chắc, cũng nhờ cậu làm mai mối mà tôi đã được cưới Thủy về làm vợ. Thủy là một người phụ nữ tuyệt vời và tôi không mong mỏi gì hơn, tôi chỉ biết cảm ơn Cậu đã giúp cho tôi có được một cuộc sống lý tưởng như ngày hôm nay.

Dù đã ra riêng nhưng gần như ngày nào tôi cũng ghé thăm Cậu Mợ, đôi khi chỉ trong chốc lát nhưng cũng có khi tôi mời được Cậu đi uống ly cà – phê hay đi dạo đâu đó.

Dạo sau này, Cậu không còn được khỏe như xưa làm tôi và Mợ có phần nào lo lắng. Cậu đã 50 rồi chứ đâu còn trẻ gì! Mợ thì ít tuổi hơn Cậu một chút…

Nhắc đến Mợ thì tôi phải nói là Cậu Mợ có một mối liên hệ rất đặc biệt: Cậu Năm hoạt bát bao nhiêu thì Mợ Năm lại ít nói bấy nhiêu. Mợ nhạt nhòa như một cái bóng bên cạnh Cậu. Trong gần 20 năm sống trong gia đình Cậu Mợ, tôi chưa bao giờ thấy Mợ chống đối lại Cậu dù một lần, bất cứ Cậu nói gì thì Mợ cũng gật đầu cười mà nghe theo… làm đôi lúc tôi không biết là Mợ có một bản tính riêng cho mình hay không? Cũng vì lý do đó mà tôi gần gũi với Cậu hơn là với Mợ. Tôi kính nể Mợ vì Mợ là vợ của Cậu Năm chứ không vì cá nhân của Mợ.

Lần đó ngồi nhâm nhi bên ly cà – phê, tôi báo cho Cậu biết là vợ tôi đã mang bầu.

Cậu mừng lắm và vui vẻ chúc tôi mọi điều.

Tôi chắp tay xá Cậu mà cười:

– Tất cả cũng nhờ có Cậu. Con mang ơn Cậu suốt đời, bây giờ Cậu biểu con nhảy vào lửa thì con cũng nghe lời ngay lập tức!

Cậu nhảy đổng lên, cười ha hả:

– Cái thằng này! Vợ mày mang bầu… lại nói là nhờ có tao? Ai mà nghe được sẽ dễ nghỉ lầm đó nhe!

Hai cậu cháu được một phen hỉ hả vui nhộn.

Sau một lúc, Cậu trở nên trầm ngâm làm tôi tò mò:

– Cậu có sao không? Con có nói gì làm cậu không hài lòng?

Cậu khoát tay:

– Không có đâu… có điều vừa nhắc đến chuyện vợ con có bầu, mà con lại vừa nói muốn trả ơn cho cậu… làm Cậu nghĩ mông lung…

– Vậy là sao hả Cậu?

Cậu nhìn tôi mỉm cười:

– Cậu hỏi điều này… giữa đàn ông với nhau… con… khỏe trong chuyện… chăn gối hay không?

Tôi không ngạc nhiên vì tính Cậu Năm rất thoáng, Cậu thường có dịp đề cập với tôi về nhiều đề tài nhạy cảm như vậy.

Tôi thản nhiên trả lời:

– Con thuộc dạng… cao thủ đó nhe! Vợ con cứ khen con hoài về chuyện đó.

– Vậy sao?

Tôi không huênh hoang chút nào khi nói như vậy: Lúc Thủy về với tôi thì nàng vẫn còn trinh. Tôi đã dạy cho nàng biết tất cả về tình dục và bây giờ thì tôi rất hài lòng vì dâm tính của nàng được phát huy tối đa và rất hợp với tôi.

Cậu Năm im lặng một lúc rồi nói:

– Con hãy hưởng thụ điều đó đi… sau này già nếu mà như… Cậu… thì đành chịu thôi.

Tôi giật mình:

– Cậu nói như vậy…

Cậu thở dài:

– Nói thật cho con nghe… vì lý do nào đó không biết… mà dạo sau này Cậu… không làm chuyện vợ chồng được như xưa!

– Vậy là…

– Ừ… không những Cậu không nứng được mà… Cậu lại không còn thấy hứng thú trong chuyện đụ đéo nữa.

Cả hai im lặng… tôi rón rén:

– Cậu có thử dùng thuốc cường dương hay không?

– Đã nói là Cậu không còn thấy hứng thú mà!

– Mà… Cậu có thấy… buồn hay không?

– Thật ra thì Cậu cũng không đặt nặng vấn đề cho lắm… có điều…

Thấy Cậu bỏ lửng, tôi hỏi dồn:

– Có điều… sao hả Cậu?

– Có điều… khi Cậu nghĩ đến… Mợ thì Cậu không khỏi áy náy cho bả.

Tôi cúi đầu không dám nhìn Cậu…

Lúc nào tôi cũng nghĩ đến Mợ như một người bề trên tôn kính… hôm nay tự nhiên Cậu lại cho tôi nhìn vào một khía cạnh riêng tư của vợ chồng Cậu làm tôi hơi bất ngờ và lúng túng.

Cậu lại tiếp:

– Mợ con là một người phụ nữ còn tràn đầy sinh lực và nhu cầu…

Tôi không khỏi suy nghĩ mông lung… tôi cứ quen nhìn Mợ Năm như một người đàn bà nhạt nhòa, không có nét gì đặc sắc… vậy mà bây giờ Cậu lại cho tôi biết là người đàn bà đó lại rất ham thích chuyện tình dục! Tôi lắc đầu khó tin…

Cậu cười nhỏ:

– Ừ Cậu biết là con khó tin nhưng thật vậy… Mợ của con bề ngoài xem im ắng như vậy… chứ trong phòng the thì lại… khác hẳn.

Tôi cười ngượng ngùng, không biết phải nói gì.

Cậu lại đắn đo một lúc rồi tiếp:

– Phần Cậu thì tình trạng gần như liệt dương này không làm Cậu buồn chút nào. Cậu chấp nhận chuyện này cho chính Cậu. Cậu chỉ áy náy cho Mợ… Đôi lúc, nói thiệt với con… Cậu cũng mong là Mợ có được một người đàn ông nào đó để thỏa mãn những nhu cầu cho bả…

Tôi trố mắt:

– Cậu nói thiệt không đó?

– Con biết mà… Cậu không hề biết ghen tuông. Cậu chỉ nghĩ đến hạnh phúc của Mợ mà thôi. Mợ đã chăm sóc hết mình cho Cậu từ bao lâu nay… Cậu mong muốn bả được hạnh phúc hoài hoài… Mợ mà vui là Cậu hài lòng rồi.

– Chà… Cậu thật là không giống ai… con thật sự ngưỡng mộ Cậu đó, Cậu biết không?

– Cậu nói thật lòng đó! Cậu không phiền chút nào nếu Mợ có một người tình nhân vì Cậu biết là Mợ lúc nào cũng hết lòng với Cậu.

Tôi dè dặt nói:

– Nếu Mợ biết như vậy thì… chắc chuyện đó… cũng không khó gì mà…

Cậu cười hì hì:

– Con không biết Mợ rồi! Cho phép bả tự do thì bả cũng không thèm đâu. Bả như là con chim trong lồng, có mở cửa ra nhưng nó vẫn không bao giờ chịu bay ra. Bả rất là nghiêm túc trong đạo đức.

– Vậy thì… Cậu làm sao?

– Chỉ có một cách mà thôi. Vì là Mợ con tuyệt đối nghe lời Cậu… do đó nếu Cậu « chọn » một người đàn ông cho bả rồi biểu bả phải quan hệ với người đó thì dù bả sẽ khóc lóc năn nỉ nhưng rồi cuối cùng Cậu cũng sẽ thuyết phục được bả và bả sẽ nghe theo lời của Cậu mà thôi.

Tôi vỗ tay:

– Như vậy thì đâu còn gúc mắc gì nữa? Cậu cứ kiếm một người đàn ông nào đó đáng tin cậy, Cậu quen thiếu gì người…

– Nhưng mà không dễ gì đâu! Vì cậu muốn giữ chuyện này trong vòng kín của gia đạo nhà mình… không muốn để người ngoài xen vào.

Tôi lại cười:

– Ủa… vậy thì… cậu đã tìm ra người « lý tưởng » đó chưa?

Cậu nheo mắt nhìn tôi:

– Hình như… có… tìm ra rồi, nhưng không biết anh ta có chấp nhận hay không!

– Cậu làm con tò mò quá đi. Cậu tiết lộ cho con biết được hay không?

– Ừ… nếu con muốn nghe… người mà Cậu nhắm đến là… con đó.

Tôi chưng hửng, trân người ra đó mà nhìn Cậu. Tai tôi lùng bùng… mồ hôi lạnh toát ra…

Cậu nhìn tôi mà mỉm cười:

– Con vừa nói là con sẵn sàng làm tất cả vì cậu mà? Cả việc nhảy vào lửa cũng không từ, phải không?