Một câu chuyện vui về "gái"

Cái ngày ấy, cách đây hai năm rồi. Khi đó tôi là một thằng sinh viên nghèo, chạy grab ở quanh khu bến xe Mĩ Đình để kiếm thêm ít tiền ăn. Vào một buổi trưa khá mát mẻ, đang ngồi trên con xe dream chiến. Bỗng một cái vỗ vai:

– Anh cho em ra 147 Cổ Nhuế 2 anh nhé!

Tôi quay người lại, thì hình bóng em hiện ra thật tuyệt vời. Một cô gái độ tuổi 18 trăng tròn, mái tóc giống DJ soda. Dáng người nhỏ nhắn, nuột nà. Tôi choáng ngợp về vẻ đẹp phong ba lướt sóng của cô nàng. Đần người ra nhìn em một lúc, mồm há hốc ra. Em nói:

– Anh ơi, sao vậy anh! Có đi không anh? ( Vẻ mặt ngượng ngùng cúi xuống ).

Tôi:

– Dạ đi ạ, chị lên xe đi!

Em đáp lại:

– Chị gì mà chị, em mới 18 thôi nhé, nghe già chết đi được. Hix hjx.

Tôi:

– Vâng, em lên xe đi!

Em ngồi lên xe tôi, hai tay khẽ ôm lấy tôi từ đằng sau. Tôi cảm thấy thật là hạnh phúc và vi diệu. Nghèo mà xấu như tôi cũng có gái đẹp mà ôm. Tôi và em đi trên đường trò chuyện khá vui vẻ. Em nói chuyện nhẹ nhàng, và êm tai. Được biết em là một cô sinh viên ngành y, mới từ Hải Dương lên đây học. Muốn ghé vào nhà cậu mợ bên Cổ Nhuế chơi ít hôm. Với cái nhìn sét đánh và cách nói chuyện của nàng. Tôi vụt ra suy nghĩ sẽ xin sdt và facebook em để làm quen. Đã vui rồi, lại còn được sướng. Giường như ôm chặt tôi mỗi lúc, hai bầu ngực của em áp sát vào lưng tôi, cọ đi cọ lại như từng tế bào kích thích trên cơ thể tôi ở giữa phố xá đầy tấp nập này. Đến đầu ngõ 147:

– Dạ! Của em hết 70k ạ ( khẽ gái đầu )… Anh, anh, anh thấy em dễ thưn quá, có thể cho anh xin nick facebook để nói chuyện không?

Em khẽ đáp lại:

– Được anh ạ, anh ngồi uống trà đá đây đợi em 5 phút. Em vào cậu em lấy tiền ra đưa anh!

Tôi:

– Ô sờ kê em! Anh đợi em cả ngày cũng được.

Tôi dựng xe vào vỉa hè, vui vẻ hô:

– Cháu chén trà đá cô ơi! Nay Hà Nội mát giời quá!

Tôi ngồi nhâm nhi chén trà đá, mặt nghênh nghênh nghĩ về nàng mà ríu hết cả người. 1 Chén, 2 chén, 3 chén, thuốc lào bắn cháy phổi. Chợt giật mình không thấy nàng ra, nhìn đồng hồ đã 40 phút rồi. Tôi trả tiền, rồi phóng vào tìm em. Mà cứ cuối ngõ lại có thêm 2 ngõ, cuối 2 ngõ lại có thêm ngõ. Tôi mất dấu em dần, người con gái ấy đã đâu mất rồi. Lòng đau thắt lại nhớ về hình bóng em.

Tưởng rằng, cuộc tình sét đánh của tôi đã ra đi mãi mãi giống như bài: Phai dấu cuộc tình của anh Quang Vinh. Tưởng rằng tôi và em có duyên nhưng chẳng có phận. Cuộc tình đang tươi roi rói lại chia cách bởi 70 ngàn hay sao. Nhưng không, thật may mắn, phép màu đã sảy ra. Hai năm sau, chính ngày hôm nay. Tôi gặp em dạo bước trên con đường Trần Duy Hưng đầy thơ mộng ấy. Vui sướng tột cùng, con tim tôi rung động lại sau 2 năm. Tôi lại khẽ vỗ vai em:

– Em còn nhớ anh không?

Em ngoái lại ( giật mình và đỏ mặt ):

– Em có, em xin lỗi anh…

Tôi khẽ gãi đầu:

– Bao nhiêu vây, đi không?

Nàng:

– 400K anh nhé.

Tôi chốt:

– Trừ 70k còn 300k. Được lên xe anh đèo!

Nàng khẽ ghé vào tai tôi thủ thỉ:

– ……. Ừa…

— Hết —