Lớp học 12A7

– Thầy Kiên, sao cô Vy cũng là giáo viên lại không phải bốc thăm?

Đột nhiên một giọng ôn tồn từ trong góc phòng vang lên. Giọng nói của cô Lý, 46 tuổi chưa chồng, người nổi tiếng khó tính của trường.

– À… Có… Có chứ… Tôi có chuẩn bị… – Ông Kiên cũng hơi lúng túng.

– Em nghe tôi nói nhầm giờ họp à? Sao đến trễ vậy? – Ông lại quay qua hỏi Thùy Vy, mắt hơi nháy nháy.

– Em… Em…

Thùy Vy lúng túng. Nàng nhớ rõ là ông Kiên dặn mình đến lúc 15h30, nàng đã đúng giờ.

– Thôi, không sao! Em vào ngồi đi. Hôm nay, mọi người bốc thăm chọn phân công phụ trách chủ nhiệm lớp 12A7… – Ông chỉ cho Thùy Vy một chiếc ghế trống cạnh mình. – Để tôi chuẩn bị thăm rồi bốc lại.

– Sao? Không… Tôi không muốn bốc lại…

– Sao phải bốc lại chứ?

Mọi người nhao nhao ồn ào. Ai cũng đang nhẹ nhõm vì thoát nợ, tự nhiên chả ai đồng ý đi dạo lại một vòng nguy hiểm.

– Thật ra, còn một cái thăm dư… – Thầy Tùng ngập ngừng, nửa muốn nói nửa không.

– Sao lại có thăm dư?!

– Cái thăm đó cho cô Vy là đúng rồi…

– Ừ… Vậy… Vậy Thùy Vy lấy cái thăm đó đi. – Ông Kiên hơi e ngại.

Thật ra ông từ đầu dặn Thùy Vy đến muộn 30 phút là có ý thiên vị cho nàng. Gia đình chồng nàng trong ngành giáo dục như cây tùng cây bách. Bản thân nàng lại đẹp, mềm mại, yếu ớt như vậy. Cả công và tư, ông Kiên thấy Thùy Vy không hề phù hợp với vai trò chủ nhiệm một lớp cá biệt như 12A7. Có lẽ cô thư ký hiệu trưởng làm thăm theo đúng số lượng giáo viên trường, cả cũ và mới.

Thùy Vy hơi nhíu mày khó hiểu. Nàng cảm thấy việc phụ trách lớp nào nên do Hiệu trưởng phân công. Việc không khó khăn gì sao phải đùn đẩy nhau?! Thùy Vy thản nhiên nhận lấy cái hộp từ tay đồng nghiệp chuyển sang. Bốc lá thăm ra, mở luôn. Trên tờ giấy trắng là một chữ in đậm.

“12A7 – Xin chúc mừng!” – Bên cạnh còn vẽ một cái mặt cười.

Một loạt tiếng xôn xao, thở dài thông cảm khe khẽ… Trong phòng còn khá nhiều người chưa dám mở thăm trong tay mình, giờ thở ra nhẹ nhẹ khoan khoái. Thùy Vy nhìn tới nhìn lui tờ giấy càng không hiểu biểu hiện của mọi người trong phòng. Thấy vẻ ngơ ngác của nàng, cô Xuân tội nghiệp kéo ghế ngồi sát lại.

– Em có vẻ rất khó hiểu Lớp 12A7 là thế nào, tại sao không ai muốn nhận?! – Cô Xuân nói nhỏ.

– Là thế này… Bọn chúng…

Phần 2

– Cô ơi… Khét rồi kìa…

Tiếng bà giúp việc gọi sát bên làm Thùy Vy giật mình. Nàng nhìn xuống cái chảo, mấy miếng thịt ram đã bị nàng lơ đễnh bỏ quên đến cháy xém.

– Thím nấu cho con đi… Bữa nay con hơi mệt…

Thùy Vy bỏ lại việc nấu nướng thường ngày nàng đảm nhiệm. Nàng lững thững bước lên lầu. Những lời cô Xuân nói còn lùng bùng trong tai Thùy Vy.

“Cá biệt”, “Nghịch phá”, ‘Du côn’, “mất dạy”, “Cậy quyền”, “Lộng hành”…

Toàn những lời lẽ cay nghiệt nhất mà Thùy Vy có thể tưởng tượng, lại được cô Xuân đem ra mô tả đám học sinh 12A7. Đám học sinh mà nàng sắp phải phụ trách dạy dỗ suốt cả năm. Tinh thần nàng căng lên đến mệt mỏi, hai mắt nhắm lại thiếp đi.

Ngủ chưa được bao lâu, cơ thể Thùy Vy chợt thấy nhột nhạt ray rứt. Nàng khẽ mỉm cười, nhưng vẫn nằm im bất động. Một mái tóc lòa xòa không ngừng chuyển động trên ngực nàng. Mái tóc đó quen thuộc đến mức, một sợi tóc thiếu đi Thùy Vy cũng biết. Hai tay nàng mở rộng khẽ nắm lại, kềm nén. Ngực áo nàng mở rộng, hai bầu vú căng tròn mơn mởn bị hai bàn tay xoa nắn, hai đầu núm nhỏ xíu đỏ hồng bị một cái miệng tham lam hôn hít say mê. Giữa hai chân Thùy Vy, qua lớp vải váy mỏng manh, nàng cảm nhận được một khối u hừng hực cọ sát.

Thùy Vy nằm yên bất động cho anh tùy ý. Giữa hai người dường như không ít lần chơi trò này. Ban đầu anh gợi ý, nàng cũng không thích. Nhưng qua vài lần nàng cảm thấy nó cũng có cái thù vị riêng. Thùy Vy thường nhắm mắt không làm bất cứ điều gì. Đôi khi nàng nghĩ đến hoàn cảnh mình bị một người lạ mặt cho uống thuốc mê, rồi dày vò thân thể.

Chỉ tưởng tượng đến đây, mặt nàng đã nóng bừng lên, hạ thể ướt át một mảng. Anh cởi váy áo Thùy Vy không chút khó khăn, đến khi thân thể tuyệt đẹp của nàng hoàn toàn không còn mảnh vải che đậy, phơi bày trước mắt anh. Một thân thể trắng ngần không tì vết. Nàng như một pho tượng thần vệ nữ, xinh đẹp, khêu gợi đến cùng cực.

Anh mở rộng cặp đùi thon dài trắng muốt của Thùy Vy. Dưới ánh mắt anh, một vùng mu mềm mại hồng hồng xinh đẹp. Những sợi lông xoăn xoăn mềm mại như nhung. Hai múi thịt đỏ mọng, ướt át hé mở chờ đợi anh.

Anh hít sâu một hơi, cởi dây lưng quần. Anh kéo Thùy Vy sấp người lại. Hai cánh tay nàng được anh bắt chéo chồng lên nhau. Sợi dây nịt thắt thêm một vòng. Thùy Vy vẫn nhắm chặt hai mắt, nhưng hơi thở đã gấp hơn. Hạ thể nàng được anh nâng lên. Hai đầu gối chống thẳng, cặp mông no tròn chổng cao chờ đợi.

– Ư…

Thùy Vy không ngăn được tiếng nấc khẽ khi một vật cứng nóng chèn vào giữa hai mép âm hộ nàng. Vòng eo nhỏ nhắn của nàng bị anh siết chặt, hạ thể anh dập vào thật mạnh.

– Ư…

Hai bàn chân Thùy Vy co quắp… Hai cánh tay bị trói của nàng kéo sợi dây da căng ra. Anh thúc thật mạnh bạo, nhưng lại làm nàng thích mê. Cặp mông nàng bị chèn ép liên tục phát ra tiếng bành bạch. Mái tóc dài xõa tung che lấp nửa khuôn mặt xinh đẹp chà sát trên nệm giường. Tay anh không ngừng vuốt ve khắp cơ thể lõa lồ của Thùy Vy. Anh vò nắn hai bầu vú căng tròn đang bị chèn ép trên nệm. Anh lại bóp nghiến cặp mông tròn trịa, vỗ xuống những phát mạnh chan chát.

– Ưmmmm… Anh ơi…

Anh không trả lời Thùy Vy, mà túm lấy sợi dây nịt kéo căng hai cánh tay nàng. Cơ thể Thùy Vy chơi vơi, hai bầu vú căng tròn này nảy lên liên hồi. Dương vật anh căng cứng như một mũi dùi đúc bằng thép nguội, lại nóng hừng hực như mới lấy từ lò ra. Từng thớ thịt trong âm hộ Thùy Vy bị anh chèn ép đến rã rời, rung động.

– Ưmmmm… Em… Ôi…

Cơn sướng khoái làm nàng rên lớn. Anh kéo ngược thật mạnh, làm thân thể trần truồng của Thùy Vy cong lên như cánh cung. Hai bầu vú mơn mởn của nàng ưỡn căng ra phía trước.

– Anh ra…

Anh gầm gừ kềm nén, giữ chặt bên vai Thùy Vy cho dương vật sâu tận cùng trong nàng. Một dòng nước lỏng ồ ạt lấp kín âm hộ Thùy Vy, trào cả ra ngoài. Nàng ngã sấp xuống giường, cánh tay vẫn trói ngoặc phía sau. Anh nằm bên cạnh hổn hển, tay vuốt ve thân thể trần truồng mát rượi của nàng. Anh không biết rằng Thùy Vy quay mặt ra, nén một tiếng thở dài thật nhỏ.

Phần 3

– Nè nè… Đụ mẹ mày đùa với anh à?! Anh đánh bỏ bú nha con… – Thằng học sinh mặc áo sơ mi phanh ngực, vừa phì phèo thuốc vừa đập chát lá bài xuống bàn.

– Con cặc… Tưởng ngon… Khà khà… Ba đôi thông đập lên mặt mày… Khà khà… Anh ỉa lên mặt mày… – Thằng đối diện mặc áo thun đỏ lòe, hét hò sung sướng.

– Á đù… Mày lừa anh à…

– Trả cho tao… Mẹ mày… Mày có trả không? – Bên này một đứa con gái váy áo xộc xệch vừa đuổi theo thằng bạn vừa hét.

– Eh… Eh… Con Linh mang bao cao su đi học nè bây… Ha ha… – Thằng con trai vừa chạy vừa vung vẩy một dây bao dài cả chục cái.

“Im lặng… Im lặng”.

Đột nhiên một âm thanh du dương dễ nghe vang lên. Cả lớp đang nháo nhào như cái chợ, chợt im phăn phắc nhìn lên bục giảng. Từ lúc nào trong một đống hỗn độn u ám này đột ngột xuất hiện một luồng sáng chói mắt, chiếu rọi mọi ngõ ngách. Đối diện với chúng là một thiên thần. Nếu nàng có thêm đôi cánh, chúng liền tin nàng là thiên thần thật sự. Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần thanh gọn được mái tóc đen óng phủ hai bên. Nàng mặc trên người một bộ váy dài chấm gót, thắt quanh vòng eo nhỏ nhắn tôn lên vòng một căng tròn. Cả đám con trai vô thức nuốt nước bọt, ánh mắt như muốn lột truồng người con gái trước mặt.