Ký ức ngày xưa

– Ừ… cũng tại… tui.. tui.. quên khóa cửa.

– Bà coi như tui chưa thấy gì hết đi. – Tôi mím môi lại rồi nói.

– Ừ

Chuyện đó được khép lại ở đó, không nhắc đến nữa để khỏi phải gây thêm ngại ngùng, Trâm cố gắng tự nhiên hơn khi nói chuyện với tôi suốt cả buổi chiều.

Thứ hai tuần sau, sau khi tháo băng, Tôi cảm thấy thoải mái vô cùng, chưa được vận động mạnh như chạy nhảy, nhưng được đi bộ là cả một niềm vui, tôi cảm thấy tự tin hơn khi đi bằng chính đôi chân của mình thay vì cái nạng. Ngày tựu trường, lớp cũ phân chia nhiều do có đứa vào bán công, có đứa vào công lập, vào trường rồi cũng chia ra các lớp, không còn được họp lại với nhau nữa.

Vậy là chính thức lên cấp 3, trường công lập nên có chế độ học căng hơn và mệt hơn so với các trường khác, Trâm cũng học chung trường với tôi, chỉ khác lớp.

Từ khi xảy ra tai nạn đó, Trâm thân thiết với tôi hơn, thường xuyên đi học chung với tôi hơn, tôi cũng không nỡ từ chối, mà có từ chối cũng không được, Trâm có vũ khí mà tôi khó có thể từ chối được, đó là khóc….

Cũng thấm thoắt cả 3 tháng sau khi nhập học, mọi thứ dần đi vào quỹ đạo, các lớp cũng đã có giáo viên chủ nhiệm, thời khóa biểu cũng đã được thông báo trên bảng thông báo của trường.

Tôi vẫn vậy, sáng đạp xe đạp chở một cô nàng nhỏ nhắn ngồi sau, thao thao bất tuyệt nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, đến trường cùng ngồi ở ghế đá ăn nắm xôi, chuyện cứ thế trôi đi cho đến một ngày, trong giờ thể dục buổi chiều.

Lớp của tôi và lớp Trâm cùng học chung một thầy thể dục và cùng tiết thể dục, bài học thể dục là chạy dai sức. Cái nắng buổi chiều oi bức, thầy cho cả 2 lớp chạy 3 vòng sân đối với nam, 2 vòng đối với nữ, nói đến cái sân đá banh thì chắc ai cũng biết, 1 vòng của tôi chắc cũng tới hơn 500m gì đó, chạy được 1 vòng cùng nhau, đến vòng thứ 2, hầu như ai cũng đã oải rồi, đang chạy với Trâm bỗng tôi nghe một tiếng bịch khô khốc, Trâm ngã sóng soài ra đó, ngất xỉu, chắc tại trời nắng quá, lại chạy lâu nên vậy.

Tôi bế Trâm lên, chạy vào bóng mát của một cây lớn, các bạn khác trong lớp cũng nhanh nhảu đưa khăn và các thứ khác để lau mặt cho Trâm, té ngã đất bám đầy cả.

Khi Trâm tỉnh lại, đang gối đầu lên đùi của tôi, ngồi dưới tán cây, tôi cũng xin thầy cho nghỉ hôm đó để chăm sóc Trâm, đưa cho Trâm ly nước chanh đá đã pha sẵn

– Bà uống đi…cho khỏe.

– Cám ơn.

– Mệt thì chạy chi cho cố vậy, chạy 1 vòng thôi rồi vô nghỉ đi.

– Tui muốn chạy cho hết 2 vòng mà

– Điên gớm, đã yếu rồi mà còn sung.

Nói xong Tôi mỉm cười nhìn Trâm rồi tiếp:

– Còn chưa tính ngồi dậy sao, móp hết cả đùi tui rồi

Trâm ngồi dậy, mặt đỏ lên một chút, chắc do cái Nóng hực vào và cũng do câu nói của Tôi.

– Tui xin thầy nghỉ rồi, để tui chở bà về lun.

– Ừ.

Hai đứa chúng tôi đi về trong ánh mắt dòm ngó của đám bạn.

Đưa Trâm về nhà, tôi ở lại chơi một chút, nhà Trâm không lớn, mà hầu như CNVC thời đó không ai có căn nhà nào lớn, bằng gỗ, lát xi măng…, ngồi ở phòng khách, Trâm đang tắm sau khi về nhà.

Nghe ngoài cửa có tiếng xe, tiếng mở cổng ngoài sân, tôi đi ra

– Ủa H tới chơi đó hả ? Trâm đâu con ?

– Dạ Trâm đang tắm trong đó Bác.

– Chiều nay Tôi đi học mà ?

– Dạ học thể dục ạ ! Trâm bị mệt, ngất xỉu nên con chở về.

Thái độ của mẹ Trâm thay đổi nhanh, dựng nhanh chiếc xe đi thẳng vào nhà, tôi nghe loáng thoáng Bác đang hỏi han Trâm….

– Ông nói với má tui chi vậy.

– Ai biết, hỏi thì nói thôi, nói dối chi ?

– Ừ thôi, không có gì.

– Thôi má bà về rồi thì tui cũng về đây.

– Ông ở chơi tí nữa đi.

– Thôi bữa khác đi, hôm nay bà cũng mệt rồi, đi nghỉ đi.

– Ừ !

Tôi dắt xe ra, đạp về nhà, tắm rửa và lăn lên giường ngủ một chút.

Hôm sau, và nhiều hôm sau như vậy, tôi vẫn chở Trâm đi học hàng ngày, chẳng biết tình cảm của tôi ra sao, nhưng tôi cảm thấy khó từ chối và cũng không muốn từ chối cái nhiệm vụ này ???

Một hôm, trong giờ ra chơi, đang đá cầu dưới sân, bỗng có 2 đàn anh học lớp 12 ở tầng trên, đi xăm xăm lại tôi, nắm cổ áo kéo tôi ra một góc. Đến nơi tôi gạt tay người kia và hỏi cộc lốc

– Ông là ai ? Muốn gì ?

– Mày nghe cho rõ đây thằng nhóc, anh chấm nhỏ Trâm rồi nên mày nên tránh xa nó ra đi.

Tôi hếch môi lên, cười mỉa mai:

– Chấm thì làm gì ? Không thích né thì sao ?

Nghe thằng kia nói đến Trâm bỗng tôi lại nổi lên cái máu điên loạn vào thời năm lớp 8 khi còn trong băng nhóm.

– Tao không thích đánh lộn với mấy thằng con nít, với lại báo cho mày biết, tao là nhất đẳng Karate Đai Đen ở huyện này, nên mày không phải là đối thủ của tao.

Tôi hếch miệng lên, độ mỉa mai được tăng cao đến cực độ

– Karate thì ngon lắm hả, cứ đụng chuyện đi rồi tính.

Thằng đàn anh tái mặt đi, chắc giận lắm, nhưng cố tỏ ra thái độ đàn anh.

– Tao nói chú mày rồi, đừng có mà hối hận đó.

Nói rồi thằng đàn anh cũng bỏ đi, tôi cũng không quan tâm nhiều lắm về vấn đề đó, tôi cũng chẳng quan tâm ai đang theo đuổi nhỏ Trâm…

Mấy ngày sau đó, giờ ra chơi, tôi thấy thằng đàn anh kia cứ tò tò đi theo Trâm tán tỉnh, đứng trên nhìn xuống tôi lại thấy buồn cười… Trớ trêu thay cho cuộc đời, cứ mỗi lần như thế là y như rằng Trâm lại chạy đi tìm tôi, cứ như tôi là cái bia đỡ đạn cho chuyện đó vậy. Thằng đàn anh thấy Trâm bám theo tôi thì cục tức càng thêm to.

Ngày đó không có học thêm, chỉ có học nhóm do GV chủ nghiệm phân ra để học với nhau thôi. Trâm được phân nhóm khác nhưng nằng nặc không chịu, lấy lý do nhà gần nhau nên Trâm nhất quyết xin cô cho vào nhóm của tôi. Học nhóm cũng không thường xuyên, ý thức học tập của mọi người trong nhóm tôi cũng không cao, nên nhiều khi học nhóm chỉ có tôi với Trâm mà thôi.

Tôi không phải là đứa yêu sớm, Tôi không quan tâm tới con gái, đôi lúc có thích nhưng cũng chẳng theo đuổi hay tán tỉnh ai, nên việc học nhóm với Trâm chung quy cũng chỉ là học tập, không có ý niệm gì khác.

Vì học nhóm tại nhà, nên đôi lúc Trâm chỉ mặc đơn giản, áo sát nách, quần jean, đôi lúc lại mặc mấy kiểu áo kiểu, không hở ngực nhiều nhưng nếu nhìn từ hướng đối diện sẽ thấy được khoảng áo ngực đang ôm lấy cái bầu ngực kia, con gái tuổi 16 đang phát triển dần, có người thì mới nhú nhú, có người thì to tổ chảng rồi. Từ ngày học nhóm, tôi nhìn Trâm nhiều hơn, để ý Trâm hiều hơn, đánh giá Trâm nhiều hơn, từ cơ thể cho đến mấy thứ ba lăng nhăng tùng phèng khác… nhưng đó cũng chỉ là sự để ý của tôi, tôi không thể hiện hay làm gì.

Hôm đó, trời nóng, trước khi đến học nhóm tại nhà Trâm, nói thêm về địa điểm học nhóm, mỗi tuần sẽ học 3 lần ở nhà của mỗi thành viên trong nhóm mà luân phiên thay đổi. Khi học tại nhà của bạn khác thì tôi chở Trâm đi, còn học tại nhà tôi hoặc nhà Trâm thì ai nấy tự đến. Quay lại vấn đề hôm đó, trước khi đến nhà Trâm tôi mua 5 cây kem Wall với 5 màu khác nhau, không biết tên cây kem vậy có đúng không ? Chỉ nhớ 5k 1 cây, mắc vkl.

Đến nơi thì chẳng có bóng ma nào tới học, chỉ mỗi mình Trâm ngồi học trên cái bàn được ba Trâm khiêng ra ngoài sân học cho mát. Đến cổng Tôi dựng xe rồi gọi lớn
– Trâm ơi ! Mở cửa cho tui coi

Trâm hớn hở chạy ra, mở cửa, tôi dắt xe vào đi thẳng vào bàn ngồi, Trâm cũng đóng cửa xong và đi vào ngồi ở bàn. Tôi đưa tay lên miệng:
– Suỵt ! Bà nhắm mắt lại đi.
– Chi vậy ?
– Mệt quá nói nhắm thì nhắm đi, lắm chuyện thế.