Khoảnh khắc

Tôi đã trải qua 2 tuần đầu sau ngày tặng bức tranh đến em, chỉ với thêm 2 ngày nữa gặp em… Dù rằng tôi muốn được gặp em mỗi ngày, nhưng có những giới hạn mà ta phải ép mình vào khuôn phép, trước khi được người khác áp đặt cho bản thân.

Có lúc, ngồi giữa phòng khách nhà em, tôi đã tự ngẫm, sẽ viết tiếp câu chuyện của mình với em thế nào nếu thời gian tôi được gặp em thưa thớt, và không gian khép kín sau 4 bức tường này. Nhưng rồi nhìn thấy bức tranh do mình vẽ được treo trên tường… lòng tôi cũng nhen nhóm chút hi vọng mong manh.

Lại nhắc về câu nói của người xưa: “Số mệnh do người, định mệnh tại trời…” Mãi về sau này, tôi mới tìm được trang báo tử vi nói về em đúng ngày hôm đó.

Món quà làm quen tốt nhất cho cung… là một bức tranh, hay những gì liên quan đến nghệ thuật. Tôi đã vẽ bức tranh với ý nghĩ thay lời tạm biệt, khép lại 1 hình ảnh về cô gái khoảnh khắc trong tôi… Nhưng đời mấy ai hiẻu hết chữ ngờ, trong giây phút cuối, tuyệt vọng cũng có thể xoay chuyển. Dù là một cú “ăn may”, hay nữ thần may mắn đã mỉm cười với tôi, tôi biết mình đã một lần chọn đúng chiếc chìa khóa chỉ với suy nghĩ từ một trái tim biết chân thành với những mong muốn của riêng nó.

Còn nói đến bạn bè… như phần trước tôi có viết, vài người bạn đã cố gắng giúp tôi tìm thông tin về em, họ nhiệt tình, và có phần cuồng nhiệt. Và ở đây tôi cũng sẽ lí giải, nguyên nhân nào đã khiến tôi thêm vào câu, “mà những thông tin hành lang như vậy không có giá trị tham khảo”.

Những người bạn giúp tôi không phải vì họ muốn nhìn thấy một câu chuyện đẹp, mà vì họ muốn nhìn thấy một thất bại của một kẻ liều lĩnh và “mơ cao”. Tôi nhận được nhiều tin sai về em hơn là tôi nghĩ. Ngay cả tên em, điều em thích, và cả việc em đã có bạn trai từ trước… Điều duy nhất đã đúng, cũng là một điều khá khó chịu, em hơn tôi 2 tuổi.

Bạn có biết khoản cách 2 năm phía sau ngày sinh sẽ là lợi thế của chàng trai trước một cô gái, và ngược lại…

Dẫu sao, ngay từ nhỏ tôi đã có một thói quen không tin ngay vào những gì người khác nói, dù có ai cố gắng treo biển cảnh báo với tôi rằng phía trước có vực thẳm, tôi vẫn sẽ chỉ ngừng chân ga khi nhìn thấy bờ vực. Và nếu thực sự bờ vực đó không thể vượt qua bằng cách thông thường, tôi sẽ chăng qua đó một sợi dây rồi tiếp tục cuộc mạo hiểm. Tính cách này của tôi đến bây giờ vẫn vẹn nguyên, nó không hẳn là một điểm mạnh, ngược lại là một nhược điểm chết người khi vì chính nó mà hôm nay tôi phải viết… trải lòng mình để vơi bớt một gánh nặng hằng đêm…

Bất chấp những động viên với nhiều ý giễu cợt, cảnh báo về bf của em, tôi vẫn tìm cách được ở lại với cô gái “khoảnh khắc” của mình. Bằng quan sát và suy ngẫm riêng, tôi không tin em đã có ai bên cạnh, nhưng giữa tôi và em không thể mở lời về chuyện đó ngay khi ấy, nhất là khi em biết nhiều về tôi hơn tôi nghĩ… mà những chuyện em biết, em kể chỉ là thấy tôi đi cùng First love trong suốt một năm trước đó. Ở lại với đề tài này sẽ không tốt với tôi, khi mà thời gian tôi chia tay ex quá ngắn tính đến thời điểm tôi làm quen em. Tôi ở trong một tình thế hết sức nan giải, phải chờ thời thay vì đánh nhanh.

Và cũng vì tôi luôn tìm cách chuyển đề tài khi nói về điều đó, tôi đã mất đi cơ hội biết được em đã có ai chưa… Để rồi mười mấy năm về sau này tôi mới được biết. Muộn màng, ta nghĩ mình thông minh hôm ấy, và ngày kia nhìn lại mới biết tất cả chỉ là dại khờ.

Trở lại câu chuyện, đến lần gặp thứ 4, nghĩa là đã qua 3 tuần từ lúc tôi làm quen… Tôi đã lạm dụng lí do muốn “xem lại bức tranh” những 4 lần, quá nhiều để tiếp tục, và tôi phải mau chóng tìm được lí do nào khác để được lại đến thăm em… Song thú thật, khi ấy tôi hoàn toàn không tìm được một giải pháp nào, đặc biệt khi em cũng nhắc điều đó với tôi.

– Nhà M hơi khó… R đến chơi thế này hoài, ba mẹ hỏi cũng không biết nói sao…

Một lần nữa, cảm giác bước đi lần đầu trên lối nhỏ vào nhà nàng lại bắt đầu tái hiện…

Phần 3

Khi lời nói của em tạm ngừng, cũng là lúc không gian rơi vào tĩnh lặng. Tôi nhìn quanh, như thể cố tìm kiếm một điều gì đâu đó giữa khu vườn mênh mông bên ngoài, hay thu lấy chút cảnh vật nơi mình sẽ không còn được chào đón nữa sau hôm nay… Thành thật, ngoài cảm tình dành riêng cho em, tôi có chút mến yêu với khung cảnh ngôi nhà giữa mảnh vườn xanh mướt…

Ý nghĩ nào cũng đưa tôi đến ngỏ cụt hơn là hướng đi mới.

Cho đến khi em cất tiếng 1 lần nữa:

– Dạy học kèm tui môn Toán được không?

– Như vậy tuần học 3 buổi, có thể xuống gặp tui mà không cần tìm lí do. Nhưng phải dạy tốt nha.

Người phụ nữ nếu có ý, sẽ luôn để một khoản ngỏ cho chàng trai… Thành trì kiên cố nào cũng có một đường ngầm sau cánh cổng vững chắc. Lúc đó tôi còn quá trẻ để hiểu được điều này… Và dù đã trải qua ít nhiều trong lần chinh phục first love, đến bên em, tôi vẫn cảm thấy mình trẻ dại và cần được dẫn dắt nhiều hơn là người nắm luật chơi. Cảm giác này vẫn nguyên vẹn sau bao nhiêu năm dài.

Đó chưa phải là tất cả “nhiệm vụ” mới tôi được giao. Em có một mối quan tâm đặc biệt về hội họa, từ bức tranh đã vẽ, e muốn tôi giúp e làm thế nào vẽ tốt hơn.

Tôi đã trở thành gia sư lần đầu như thế. Chưa bao giờ thử truyền đạt kiến thức đến một ai, nhưng với động lực của trái tim, tôi gật đầu như máy, và vui như một đứa trẻ vừa được trao tay món quà lớn hơn mong đợi… Con đường ngỡ đã khép kín lại một lần nữa mở ra. Bao thứ toan tính phải khép lại lần nữa được khơi gợi… Và đường về của tôi hôm ấy là thứ ngọt ngào mà mãi bây giờ không sao tìm thấy lần thứ 2.

Tôi không giỏi trong việc học, lại càng không chăm ngoan, việc tôi có đứng đâu đó trong thứ hạng từ năm đến nhất trên lớp cũng chẳng nói lên được gì nhiều ngoài hai chữ “ăn may” vì thú thật hầu hết đều học rất làng nhàng. Nhưng khiếu “chém gió” cũng có đôi chút và tôi đã áp dụng triệt để trong ngày đầu môn Toán. Không rõ em hiểu những lời chém gió của tôi hay kiến thức thực tế , nhưng điểm số của em về sau có tiến bộ rõ rệt.

Chuyện dạy vẽ lại đau đầu hơn nhiều. Em hỏi tôi có phải có nhiều hoa tay sẽ vẽ đẹp. Tôi thoáng chốc nhìn lại tay mình và thấy có 8 hoa tay. Em xòe bàn tay cho tôi nhìn và nói e chỉ có 1 hoặc 2, xin lỗi, lâu quá tôi không nhớ… Nhưng đó cũng không phải lần đầu tôi được nắm tay em. Tôi có suy nghĩ về lời đồn về hoa tay đó trong lúc soạn bài. Vì không có nhiều thời gian cũng như không trông mong em sẽ nắm bắt hết các khái niệm về Mỹ Thuật, tôi đã đi lân la khắp các nhà sách gom về bao nhiêu quyển cẩm nang. Tôi tặng hết cho em, nhưng còn cẩn thận hơn, vì giành rất nhiều thời gian để viết những bài phân tích và rút ngắn các điểm quan trọng tổng hợp từ các sách ấy vào một quyển sổ nhỏ cho em. Câu “chém gió” duy nhất mà tôi đã viết vào quyển sổ ấy, cũng là lời mở đầu: “Không hẳn với mười hoa tay bạn sẽ vẽ đẹp… tui biết có những người như vậy”… Thực tế là sau này tôi gặp nhiều người có số hoa tay hơn tôi, và họ vẽ rất tốt.

Bức tranh tôi vẽ ngày ấy cũng chỉ nhất thời bộc phát. Hoàn toàn là gà mơ trong kiến thức về hội họa, tôi không biết pha màu, nên chỉ dùng chì đen cố gắng lột tả hình ảnh những gì tôi thấy. Vậy mà cũng đã đi qua những giờ phút rất vui vẻ bên nhau… Nét vẽ của em không bắt kịp kiến thức về môn Toán, nhưng em thích học vẽ hơn những con số khô khan.