Hotel New World

Không khó để Nghĩa nâng cô lên rồi tiến bước nhanh về giường, Cẩm Tú trên tay Nghĩa, gần như trần truồng.

———-

Thủy Tiên cứ đi ra đi vào ở hành lang, đã 12 giờ đêm rồi mà vẫn chưa thấy mẹ về, bao nhiêu năm nay chưa bao giờ cô thấy mẹ đi đâu muộn như thế này chưa về. Thỉnh thoảng hãn hữu lắm có việc gì đó thì chỉ độ 8 – 9 giờ tối là về đến nhà rồi. Gọi vào điện thoại di động thì không liên lạc được.

Ánh đèn ở hành lang vàng vọt tỏa ra không xua đi hết được bóng đêm của mùa đông. Cô lo mẹ gặp chuyện gì đó bất thường, nhưng trong đầu cô cũng có một câu hỏi không thể giải đáp được, đó là mẹ có đi cùng Nghĩa, tên làm vườn đáng ghét kia không? Xe đạp của hắn vẫn dựng ở góc sân kia, rất có khả năng mẹ đã đi cùng với hắn ta. Vậy hai người đi đâu? Làm gì? mà giờ này vẫn chưa chịu về.

Trời rét căm căm nhưng Thủy Tiên vẫn không chịu vào nhà, cảm xúc trong cô lúc này thật là hỗn độn. Cô lo mẹ gặp chuyện gì đó nhưng đồng thời cũng len lóm một cảm giác bứt rứt khó chịu vô cùng. Nếu thực sự mẹ và Nghĩa đi cùng nhau thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Là con gái tuổi mười bảy, cái tuổi dậy thì mơn mởn, lại là người thành phố nên sự hiểu biết cũng có chứ không phải là không. Cô biết mẹ mình mới độ tuổi 40, cái tuổi vẫn còn nhu cầu sinh lý như bao người bình thường khác, mẹ lại sống cô đơn một mình cả chục năm nay. Còn tên làm vườn đáng ghét ấy, nếu không tính mấy bộ đồ hắn mặc thì cũng có thể nói là rất đẹp trai, nam tính, dáng người thì cao, bắp tay bắp chân thì cuồn cuộn, khuôn ngực thì lực lưỡng như tập thể hình. Còn cái điệu bộ ăn nói thì chầm chậm, trầm tĩnh, lại biết ân cần quan tâm đến người khác. Rất có thể mẹ vì thiếu thốn tình cảm rồi làm liều tìm đến hắn ta, chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra. Đối với hắn thì sao, hắn thế nào cũng là con trai, gặp gái nạ dòng như mẹ thể nào chẳng có ham muốn gì đó, hắn có mất gì đâu, được này nọ với mẹ rồi có khi còn được mẹ cho tiền cũng nên.

Cứ thế những suy nghĩ tiêu cực cứ lách nách nổ lên trong đầu Thủy Tiên, có lẽ lúc này cô chưa thể biết được, đó chính là một biểu hiện lúc ban đầu của ghen tuông. Bởi nếu không phải là ghen thì tại sao lại vậy. Giả sử đặt một giả thiết, nếu trong mắt Thủy Tiên, Nghĩa chỉ là con số 0 tròn trĩnh, trong trường hợp mẹ có cặp kè để giải tỏa nhu cầu tình dục đi chăng nữa thì Thủy Tiên sẽ như thế nào? Cô thậm chí còn mừng cho mẹ nữa là đằng khác. Bởi cô biết, đến chính bản thân cô, tuổi dậy thì còn đang dang dở nhưng cũng có nhiều lúc muốn thử cảm giác làm tình nó như thế nào, nhiều lúc cũng muốn cầm thử trong lòng bàn tay một cái dương vật nóng hổi của đàn ông rồi đưa vào miệng xem nó như thế nào. Nhiều lúc cũng muốn biết cảm giác làm tình nó ra làm sao? Có sướng giống như mấy đứa bạn miêu tả hay không? hay chúng nó chỉ bốc phét để kéo mình vào cuộc chơi giống như chúng nó.

“Tên đáng ghét kia, hắn đã vài lần an ủi mình, còn khuyên mình phải thế này thế nọ. Kể ra hắn nói cũng đúng và mình cũng nghe lời hắn và từ dạo đó mối quan hệ với mẹ đã thay đổi hẳn rồi. Hắn còn dậy mình trồng cây, dậy mình chăm hoa tỉa cành. Ơ mà cái giọng ồm ồm mới vỡ quê quê của hắn sao mình nghe lại êm êm lỗ tai thế không biết, mình biết hắn kể ra cũng là kẻ chính trực và tự trọng. Mấy lần mình định cho hắn thứ này thứ nọ như là để trả công việc hắn hướng dẫn mình trồng hoa mà hắn nhất định không chịu nhận, có lẽ hắn sợ mang phải cái tiếng là lợi dụng con nhà giầu. Còn chưa kể hắn đã nhìn thấy vú mình, tất nhiên không phải nhìn trực tiếp nhưng cũng là nhìn thấy hết hình dạng. Nhắc lại chuyện này mình vẫn tức anh ách nên đây này, mình quyết tâm giữ thân thể mình và chỉ dâng hiến cho người mà mình sẽ lấy làm chồng. Đằng này bao năm gìn giữ vậy mà chỉ trong một phút lơ đễnh đã để hắn dòm thấy hết. Nghĩ mà ghét. Không lẽ mình ………… thích hắn? Không thể nào. Không thể nào. Hắn là đồ …………. đáng ghét”.

Bình thường Thủy Tiên cũng không nghĩ về Nghĩa nhiều như thế. Nhưng trong lúc này, không hiểu sao trong đầu cô lại chỉ nghĩ về hắn mà thôi. Bởi trong gara, chiếc xe Spacy của mẹ không có, còn ở góc sân, chiếc xe đạp thồ có buộc một bộ dụng cụ cuốc xẻng vẫn dựng ở đó.

—————-

Đặt Cẩm Tú xuống giường rồi Nghĩa ngồi xuống luôn bên cạnh, Cẩm Tú vẫn giẫy giẫy một cách nhẹ nhàng giống như kiểu người ta bứt rức trong người. Cô đạp đạp hai chân vào nhau và vô tình đánh trượt cái quần dài rời hẳn khỏi chân. Chỉ còn cái quần lót vẫn quấn lại ở giữa hai đầu gối. Rồi sự giẫy dụa giảm dần, giảm dần ……….. rồi hết hẳn. Chỉ còn lại tiếng thở đều đều từ trên lỗ mũi, có lẽ Cẩm Tú lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ, rượu ơi là rượu.

Nghĩa nhìn trân trân vào vùng kín đáo nhất của trên cơ thể của một người đàn bà. Vùng háng. Ánh điện sáng trưng từ trên trần rọi xuống đủ để Nghĩa nhìn thấy từng sợi lông tơ ở ống đồng. Cô Cẩm Tú, người chủ của mình, người đàn bà bằng tuổi mẹ mình, xinh đẹp, giầu sang đang nằm ngửa duỗi thẳng hai chân. Trên người vẫn mặc chiếc áo len, bộ ngực vùm lên phập phồng theo nhịp thở. Toàn bộ thắt lưng, háng đến đôi bàn chân chỉ có duy nhất một chiếc quần lót xoắn tít lại nối hai đầu gối. Nghĩa đấu tranh tư tưởng giữa việc cứ để nguyên hiện trường hay là lấy cái chăn phủ lên che đi cái thân ở truồng. Rồi cậu lại nhìn lên cái điều hòa vẫn đang tỏa hơi ấm đến nóng nực treo trên tường. Cậu quyết định “có thế nào để thế ấy” với cái lý do hết sức là vô lý “có đắp cho cô thì cũng bị cô đạp ra mà thôi”.

(Cu Zũng tôi biết, lúc này các độc giả của tôi muốn tôi miêu tả cảm nhận của Nghĩa, Ừ thì tôi sẽ miêu tả thôi, đương nhiên rồi. Nhưng dám cá là các bạn đều muốn tôi miêu tả từ trên thắt lưng xuống, phải không nào? Thích thì chiều thôi.)

Bàn chân.

Đầu tiên, Nghĩa đưa ánh mắt mình xuống đôi bàn chân, bàn chân của cô sao nhỏ nhắn giống như là chân của cô Tấm trong chuyện cổ tích Việt Nam, giống như đôi chân của nàng Lọ Lem trong truyện cổ tích nước ngoài. Trắng muốt, thon thon, ngón cái chỉ to hơn các ngón còn lại có một chút xíu, móng chân được sơn một thứ mầu nhàn nhạt gọi lại cho có. Các móng chân cũng được cắt tỉa một các cầu kỳ, để hơi hơi dài dài giống như là móng vuốt của loài mèo. Lòng bàn chân đầy đặn có mầu hồng hồng của máu. Gót chân vuốt gọn lại với nhau, không một nếp gấp, không một nếp nhăn mà người ta thường dùng bằng một danh từ, gót chân sen.

Bắp chân.

Từ cổ chân lên đến đầu gối dài thượt với cái bụng chân săn săn chứ không nhễu, các sợi lông tơ ti ti mà phải nhìn kỹ mới thấy.

Đầu gối.

Chiếc quần lót xoắn mầu trắng không đủ để che đi cái đầu gối không một vết trai sạn nào dù là nhỏ, không lộ xương đầu gối mà thịt phủ lên hết làm nó trông giống như một điểm nhấn của đôi chân.

Đùi.

Cao hơn một chút là phần đùi, trắng muốt là cảm nhận đầu tiên của Nghĩa. Hai chân nằm xuống nhưng hai đùi không ép sát lại với nhau bởi đùi cô không to lắm mà chỉ vừa vặn thon thon. Phần bên sườn của đùi, những mạch máu mầu đỏ, mầu xanh nhỏ nhỏ xinh xinh chạy dọc, chạy ngang như tô điểm cho cặp đùi săn và gọn này.

Hông.

Phần hông chỗ nối chân và thắt lưng có lồi lên một vòng xương chậu như một chiếc vòng ôm lấy phần trung tâm háng. Nhìn một lèo từ trên thắt lưng xuống tận gót nhân để thấy được tổng thể, chân Cẩm Tú dài thượt, trắng phau, săn chắc, gọn gàng.