Hoán đổi thân xác

Hoa Trắng bị em đẩy ra khỏi chỗ dương vật liền tự bước đến trước mặt Thi Võ, vắt chân qua mặt chàng để dí sát khe lồn vào mặt chàng. Thi Võ chẳng từ chối, chàng liếm lên hột le Hoa Trắng, hột le nàng nãy giờ đã khô, nhưng chàng vừa liếm qua thì nó lại ướt sũng và trơn nhờn, dễ dàng vân vê mà không bị gai thô ráp trên lưỡi làm khó chịu.

Những cô gái thảo nguyên này ngoài mùi đàn bà ngai ngái quyến rũ đàn ông ra, hột le của họ còn ẩn chứa một mùi thơm nào đó, có lẽ là mùi một loại cỏ nào đó rất thơm, rất hoang dại làm cho càng liếm thì càng say, càng điên cuồng đánh lưỡi qua lại.

Thi Võ không quên nàng Hoa Đỏ, hắn kéo tay nàng lại gần, Thi Võ tưởng sau khi hắn quẹt nước nhờn từ cửa mình của nàng khi nãy thì hắn đã hiểu được sự dâm tà ẩn trong người nàng, nhưng không hiểu sao nàng gượng lại, không để hắn kéo nữa. Thi Võ nghĩ chắc lại là sự đỏng đảnh làm giá của bọn đàn bà thường thấy nên mạnh tay kéo Hoa Đỏ lại sát mình. Hắn luồn tay vào váy Hoa Đỏ lên đến tận ngực, lần tìm bầu ngực của cô gái, ôi, bầu ngực ấm áp, nhỏ hơn ngực 2 cô chị, nhưng vừa y bàn tay hắn.

Hắn điên cuồng xoa bóp vân vê, trong khi miệng thì liếm lấy liếm để hột le của Hoa Trắng, đôi khi hắn còn đút lưỡi vào sâu bên trong âm đạo của Hoa Trắng. Hoa Vàng nhấp càng lúc càng mạnh và rên càng lúc càng to, có vẻ nàng ta đã sắp lên đỉnh mất rồi.

Quả vậy, Hoa Vàng níu chặt lấy Hoa Đỏ đang ngồi phía trước, há hốc miệng ra mà thở giữa những tiếng rên, hai đùi nàng kẹp chặt lại trong khi hông vẫn hẩy lên liên tục. Cuối cùng nàng ta căng cứng người và hét lên thành tiếng, âm đạo co giật, kẹp chặt dương vật của Thi Võ. Nhấp thêm vài cái nữa thì Hoa Vàng thở hắt ra, người mềm nhũn, mỉm cười thỏa mãn. Nàng nhỏm dậy cho dương vật vẫn căng cứng của Thi Võ tuột ra khỏi người nàng kèm theo 1 tiếng rên vì nhột.

Thi Võ cầm hông Hoa Trắng đẩy nàng sang cho Hoa Vàng. Hoa Vàng biết ý, tiếp tục liếm vào cửa mình của chị, còn Hoa Trắng thì chụp lấy dương vật của Thi Võ tiếp tục ngậm mút. Thi Võ ghì đầu Hoa Đỏ lại sát mặt mình để hôn lên môi nàng. Không ngờ Hoa Đỏ đẩy mạnh ra. Rõ ràng là nàng ta không hề đỏng đảnh mà thật sự không muốn phục vụ Thi Võ, nghĩ vậy hắn liền nổi giận, càng ghì chặt đầu nàng lại, ép lưỡi vào giữa cặp môi nàng buộc nàng phải hé môi ra.

Hoa Đỏ cắn đầu lưỡi Thi Võ ngay khi nó vượt qua được kẽ môi nàng. Điên tiết, Thi Võ táng cho Hoa Đỏ 1 cái nảy lửa. Bất chấp cái lưỡi đau và chảy máu, hắn một lần nữa ghì chặt đầu nàng lại để hôn một nụ hôn đầy tham lam, gần như ngoạm lấy miệng nàng, cái lưỡi hắn thì bất cần sự cho phép của nàng thọc sâu vào bên trong cọ xát, liếm hẳn lên lưỡi nàng đang co rúm lại.

Nhưng nụ hôn của Thi Võ dù là cưỡng ép không hiểu sao cũng làm rung động lên con tim của hắn. Có gì đó thỏa mãn, dễ chịu mà cũng nóng bỏng cháy lên trong lồng ngực hắn. Thật quá là kích thích, hắn đặt tay lên ngực Hoa Đỏ hất nàng bật ngửa ra, rồi hai tay thô bạo nắm chặt hai bên đùi nàng mà banh ra. Hoa Trắng và Hoa Vàng đã dừng lại để xem hành động của Thi Võ, hai nàng cũng sợ chàng làm em mình đau.

Thi Võ dùng 1 tay nắm 2 tay của Hoa Đỏ, tay kia thì nắm tóc phía sau gáy nàng để cô không nhoài người tránh đi được, khống chế được Hoa Đỏ rồi hắn nhét cái dương vật to tướng của mình vào cửa mình nàng. Dù cửa mình Hoa Đỏ lúc này đã rất ẩm ướt rồi, nhưng không biết vì sao Thi Võ không tài nào nhét được vào, dù chỉ là nửa cái đầu khấc.

Hoa Đỏ thì đau đớn rên la. Thi Võ không phải là không biết, nàng ta vẫn còn trinh đây mà, đã thế thì…Hắn ghì chặt tóc nàng hơn và ra sức ấn một cái cật lực. “Bụp” một tiếng nhỏ, Hoa Đỏ gào lên, nước mắt ràn rụa, mặt mày méo mó vì đau đớn, sau tiếng thét, cô chỉ mấp máy miệng mấy lời không thành tiếng. Đột nhiên, Thi Võ cảm thấy tội nghiệp Hoa Đỏ hết sức, cô gái nhỏ nhoi yếu đuối vô tội. Chỉ vì những người đàn ông trong tộc của cô bại trận mà cô phải chịu cảnh đày đọa, rồi thì hắn cũng sẽ sớm quên cô như hàng trăm cô gái khác, số phận của cô rồi sẽ trôi nổi, sẽ khốn nạn. Mẹ kiếp, mình đã làm gì thế này! Nghĩ vậy Thi Võ rút cái dương vật to dài ra khỏi cửa mình cô gái.

Đột nhiên, Thi Võ cảm thấy tội nghiệp Hoa Đỏ hết sức, cô gái nhỏ nhoi yếu đuối vô tội. Chỉ vì những người đàn ông trong tộc của cô bại trận mà cô phải chịu cảnh đày đọa, rồi thì hắn cũng sẽ sớm quên cô như hàng trăm cô gái khác, số phận của cô rồi sẽ trôi nổi, sẽ khốn nạn. Mẹ kiếp, mình đã làm gì thế này! Nghĩ vậy Thi Võ rút cái dương vật to dài ra khỏi cửa mình cô gái. Hắn nói dù không biết nàng ta có hiểu không:
– Ta xin lỗi, ta thật hồ đồ, thiếu trách nhiệm. Nàng có muốn làm vợ ta không?

Không biết từ đâu gió lốc nổi lên, lùa cả vào lều trại, làm bụi tung mù mịt, toàn thân Thi Võ thấy ớn lạnh nổi da gà. Hoa Đỏ thì đang nhìn trân trân vào Thi Võ như lần đầu tiên nhận ra con người này, hai mắt nàng mở lớn, nước mắt lại ứa ra trên đôi mắt vừa khô lệ. Nàng nói từng tiếng mà đương nhiên Thi Võ hiểu:
– Trời ơi, sao lại trớ trêu như thế? Rút cuộc chàng là người như thế nào?

Nói rồi Hoa Đỏ ôm choàng lấy cổ Thi Võ mà hôn, nàng hôn hắn say đắm. Nụ hôn có tác dụng như ngày nắng trong tháng mùa đông tuyết lạnh vậy, nó ấm áp gần như một liều thuốc phiện cực mạnh choáng ngợp lồng ngực của Thi Võ, những cảm giác mà trước nay hắn chưa từng gặp dù đã hôn hàng trăm phụ nữ. Hoa Đỏ lại nói:
– Thiếp yêu chàng. Thiếp không biết vì sao mình lại có thể thay đổi liên tục như thế. Vừa gặp chàng, thiếp nghĩ chàng là 1 người biết trân quý phụ nữ, và thiếp cũng không phủ định những cảm xúc lạ thiếp nhận khi chàng nhìn thiếp. Sau đó thiếp lại thấy ghê tởm, chàng chỉ như 1 con quỷ dâm dục, rồi chàng lại cưỡng hiếp thiếp nữa… Ôi, nhưng khi chàng dừng lại thì thiếp biết chàng không phải như thế, chẳng qua chàng chỉ là một người đàn ông. Chàng lại là người mạnh mẽ, có trách nhiệm, biết suy nghĩ. Vậy mà thiếp đã ngu dại không nhận ra trong ít phút, thiếp xin lỗi.
– Không sao mà…
– Không! Chàng không hiểu đâu, thiếp đã làm một điều tồi tệ!

Phần 2

Ngay sau câu nói đó, Thi Võ cảm nhận ngay sự thay đổi từ trong cơ thể mình. Có gì đó đau đớn trong xương trên khắp người hắn. Cơn đau cứ càng lúc càng tăng lên. Đúng lúc này, một tên lính bên ngoài gọi vào:
– Thưa tướng quân, có quan ngự lâm quân đến cầu kiến.
– Ta đang bận… hắn cố giữ giọng bình thường.
– Thưa là thư hỏa tốc của triều đình, là thánh chỉ.
– Được, vậy thì cho vào.

Hoa Đỏ vội lau máu đang chảy ra từ cửa mình nàng, còn Thi Võ và 2 nàng kia thì quấn khăn che thân lại. 3 tên ngự lâm quân bước vào:
– Thánh chỉ có lệnh, công chúa Hoa Đỏ của bộ lạc Thảo Nguyên phải được tiến cống vào cung. Tư lệnh Thi Võ ngay lập tức chấp hành. Đây là hình của cô ta.

Vừa lấy hình ra viên sĩ quan ngự lâm quân liền nhận ra ngay Hoa Đỏ, hắn nắm 1 tay nàng kéo đi ngay trước mặt Thi Võ. Thi Võ bước lên 1 bước định ra tay can ngăn, nhưng cử động ấy làm hắn đau thấu óc, phải gục té ngay tức thì. Cả 3 cô gái cùng hét lên:
– Không!

Binh sĩ bên ngoài nghe giằng co liền bao vây lều trại. Viên sĩ quan vốn quá rành việc cướp mĩ nhân từ doanh trại các tư lệnh viễn chinh nên hắn biết rằng phải hành động thật nhanh. Hắn dõng dạc hô to:
– Ta là ngự lâm quân của triều đình, ai dám ngăn cản.

Các binh lính ngần ngại không dám ra tay, nhưng họ chỉ trung thành với Thi Võ nên 1 thiên phu trưởng vội nhìn vào lều để xem ý kiến của Thi Võ, trong khi 3 tên ngự lâm quân đang tranh thủ bước qua con đường mà binh lính vừa dạt ra. Thiên phu trưởng vội chạy vào bênh cạnh Thi Võ đang đau đớn:
– Đại nhân sao rồi?