Hoa anh túc

Núi lửa phun trào, làm sao ngăn cản được…

Hùng như hóa điên, ông ôm chầm lấy con dâu đè ngửa ra. Vân bị bất ngờ không kịp phản ứng, trong nháy mắt đã bị bố chồng đè chặt xuống giường.

– Bố… bố làm… ưm… ưm.

Ông Hùng lấy một tay bịt miệng con dâu, dùng sức ghì chặt Vân xuống giường, tay còn lại thọc vào trong áo nàng lần mò hai bầu ngực căng tròn. Vân không hét được, chỉ có thể giãy giụa, ông Hùng vội vã hôn hít cuồng nhiệt lên má lên cổ con dâu, làn da mềm mại cùng với hương thơm quyến rũ khiến ông muốn liếm láp mọi ngóc ngách của cái cơ thể mỹ miều này.

– Cho bố một lần thôi, nhé…

Hùng vừa nói vừa hôn hít trong khi Vân vẫn giãy giụa kịch liệt. Một tay nàng cấu chặt vào tay đang bịt miệng mình với hy vọng bố chồng đau mà thả ra, nhưng vô ích, mấy cái đau đớn nhỏ bé đó không ăn thua gì so với một con thú đang thèm khát tình dục. Tay còn lại nàng cố gắng đẩy bố chồng ra trong vô vọng, sức người phụ nữ không thể thắng nổi sức người đàn ông trung niên. Nàng càng giãy giụa mạnh thì vùng mu nàng càng cọ xát mạnh vào con cặc đang cứng như sắt của Hùng, khiến ham muốn lại càng cao ngút trời.

Do biết sẽ phải vào buồng bố chồng nên lúc tắm xong Vân vẫn mặc áo lót đầy đủ, khiến cho nãy giờ bàn tay đang sục sạo trong áo nàng không thể thỏa mãn ý định của nó. Đai áo lót phía lưng đang bị đè xuống khiến Hùng không thể cởi cái thứ chết tiệt này chỉ bằng một tay. Ông tốc áo con dâu lên, hôn hít vùng ngực nõn nà lộ ra dưới áo lót đồng thời tay kia bắt đầu lần mò xuống dưới.

Vân biết nếu quần mình bị cởi ra thì coi như xong, nàng sẽ bị bố chồng cưỡng hiếp. Trong cơn tuyệt vọng nàng quơ tay sờ soạng như để tìm kiếm thứ gì đó. Hùng nắm lấy đai quần con dâu tụt xuống, cái quần lót đỏ cùng cái mu lồn đầy đặn hiện ra làm ông như phát điên. Vân cố gắng vẫy vùng, nước mắt nàng đã chảy ướt hai bên gối, dù hoảng loạn nhưng nàng dường như vẫn chưa chịu đầu hàng, hai chân quẫy đạp mạnh khiến Hùng chưa thể lột cái quần lót ra ngay được.

Thế nhưng sức người phụ nữ có hạn, Vân càng giãy mạnh thì càng nhanh mệt. Càng ngày sự phản kháng càng yếu, Hùng vẫn hôn hít liếm láp cơ thể Vân trong khi tay cố gắng thò vào quần lót nàng sục sạo. Vân gần như tuyệt vọng, nàng cũng chẳng còn sức mà kêu nữa, tay chỉ biết quờ quạng khắp nơi trong khi quần lót nàng đang dần dần bị tuột xuống. Đúng vào lúc nàng tuyệt vọng nhất, khi cái mu lồn cùng đám lông thưa thớt bị phơi bày trước mặt bố chồng, nàng vớ được một vật gì đó…

– A!!!

Vân dùng hết sức cầm cái vật cứng vừa túm được nhằm thẳng đầu bố chồng mà bổ, ông Hùng chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi lấy tay ôm đầu lăn lộn. Cái chai dầu gió tuy nhỏ nhưng sắc cạnh, làm bằng thủy tinh cứng khiến vết thương nó gây ra không nhỏ. Vân sợ hãi chỉnh đốn lại quần áo trong khi bố chồng ôm đầu kêu la thảm thiết, máu đã chảy xuống mặt Hùng. Hào nghe tiếng động chợt tỉnh giấc vội vàng chạy sang. Cảnh tượng Hào nhìn thấy là bố mình đang ôm đầu chảy máu trong khi vợ mình ngồi nép một góc như muốn tránh xa.

– Cô làm gì bố tôi thế này?

Câu nói của chồng như xóa sạch mọi việc làm mà ông Hùng định làm với nàng, trong chốc lát nàng bỗng trở thành kẻ có tội.

– Em… em… bố anh…

Nàng vẫn còn hoảng sợ, những tiếng nấc khiến nàng không nói lên lời.

– Con mất dạy… Nó định… giết tôi… – Ông Hùng vừa nói vừa rên la. Hào nghe vậy như bị kích động, chạy lại chỗ vợ giang tay tát Vân một cú trời giáng.

– Khốn nạn!

Vân ngã ra đất, nàng đau đớn không nói lên lời, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt. Hào vội lấy cái áo bịt vào vết thương rồi dìu bố ra ngoài.

– Bố cố chịu đau, lên trạm xá xem thế nào.

Hai bố con dìu nhau đi, để lại Vân trong căn nhà cùng vết thương lòng lẫn vết tát in hằn trên má. Nàng gục đầu khóc, dạo gần đây vợ chồng nàng vốn đã cơm chẳng lành canh chẳng ngọt, giờ đây chồng nàng lại không tin tưởng mà còn đánh nàng. Vân cảm giác như bị cả thế giới quay lưng, trong giây phút, nàng nghĩ mình không thể ở trong căn nhà này được nữa.

Vân đi vào buồng, thằng Mít vẫn ngủ say không biết trời đất gì. Nhìn đứa con thân yêu mà nàng không lỡ rời đi. Nhưng nàng biết ở lại cũng chẳng thể sống nổi, bố chồng vẫn sẽ tìm cách cưỡng hiếp nàng, chồng thì không tin nàng, nàng biết bấu víu vào ai? Vân khẽ gạt nước mắt, vuốt ve trán con trai như muốn từ biệt. Đoạn nàng quay đi thay quần áo, nàng đã hạ quyết tâm rồi.

Vân cầm túi đồ đứng nhìn ngôi nhà một lát, rồi lặng lẽ bước đi vào màn đêm…

Phần 2

Vân đi nhờ chiếc xe lam của đôi vợ chồng già nọ, họ làm nghề buôn bán nhỏ ở tỉnh bên. Hiện tại Vân vẫn chưa biết đi đâu về đâu, nàng không dám về nhà bố mẹ đẻ vì sợ điều tiếng. Chắc hẳn người ta sẽ nói nàng bị nhà chồng đuổi về, không vì lý do này thì lý do khác. Ở những vùng quê thì việc người con gái bị đuổi đi là việc gì đó rất đáng xấu hổ, nàng chỉ sợ bố mẹ mình không chịu nổi ánh nhìn và sự đàm tiếu của những người xung quanh. Nàng nhớ mình có cô bạn đang làm thuê trên thành phố, đợi lên đó rồi sẽ thử liên lạc xem sao. Vân vừa nghĩ vừa lim dim mắt, những cơn gió mát mẻ dần đưa nàng chìm vào giấc ngủ.

Đến thành phố đã là tờ mờ sáng, Vân cảm ơn đôi vợ chồng nọ rồi chào tạm biệt. Người vợ còn cẩn thận dúi vào tay Vân một túi xôi, dường như bà cũng hiểu nàng đang gặp phải chuyện gì đó. Như chưa an tâm, trước khi chia tay bà còn đưa cho Vân số điện thoại, nói là có việc gì cần thì gọi, nếu giúp được bà sẽ giúp. Vân thầm nghĩ trên đời này người tốt vẫn còn nhiều lắm.

Vân lấy điện thoại ra tìm số của cô bạn rồi gọi. Lần đầu thuê bao, lần thứ hai cũng vậy. Vân bắt đầu lo lắng, nàng đợi một lúc rồi gọi lại. Vẫn như vậy, có lẽ cô bạn kia đã đổi số rồi. Vân thở dài, ngồi gục đầu trên ghế đá. Giờ này chắc nhà chồng đã biết Vân bỏ đi rồi, vậy mà chồng nàng còn không thèm gọi lấy một cú điện thoại. Vân muốn khóc, nhưng rồi nhận ra sẽ chẳng có ai dỗ dành mình cả, hiện tại nàng chỉ có thể tự mình lo liệu mà thôi.

Ánh mặt trời dịu nhẹ khẽ xuyên qua vòm lá, đường phố đã bắt đầu đông đúc, tiếng còi xe nhộn nhịp cắt ngang những dòng suy nghĩ của Vân. Nàng ngẩng mặt lên, sự quyết tâm hiện rõ trong đôi mắt long lanh ánh nắng, nàng không thể quay lại, chỉ có thể tiến về phía trước, nàng sẽ sống được ở thành phố này, tránh xa những con người kia.

Trung tâm môi giới việc làm.

Người phụ nữ trung niên đặt cốc nước xuống bàn, liếc nhìn Vân rồi hỏi:

– Em cần tìm công việc gì?

– Ừm… Chị đang có những việc gì ạ? – Vân ngập ngừng.

– Em có mang theo hồ sơ không?

– Dạ… em chỉ có chứng minh thư – Lúc rời đi Vân chỉ lấy một ít quần áo, không nghĩ đến phải mang theo giấy tờ gì khác.

– Vậy em phải làm một bộ hồ sơ đầy đủ trước, rồi cho chị biết chuyên môn của em là gì thì chị mới tìm được công việc phù hợp.

Vân không muốn quay lại ngôi nhà đó, nàng đắn đo rồi hỏi:

– Có việc nào không cần hồ sơ không ạ?

Người phụ nữ nhìn chằm chằm vào Vân, rồi lại liếc nhìn túi đồ đặt dưới chân. Bà im lặng chốc lát rồi bảo:

– Em đứng dậy chị xem.

Người đàn bà quan sát Vân kỹ càng từng chút một. Dù cho nàng đang mặc một bộ quần áo bình thường nhưng người đàn bà kia vẫn có thể nhận ra những đường cong cơ thể, bầu ngực nở nang và cặp mông căng tròn. Khuôn mặt nàng không hề trang điểm, có phần nhợt nhạt nhưng vì là phụ nữ nên người đàn bà kia có thể tưởng tượng ra nếu nàng ăn diện và trang điểm thì sẽ là một tuyệt sắc giai nhân. Người đàn bà nói với Vân: