Hiếp dâm khách du lịch

Cuối cùng tụi tôi cũng được thả. Đã gần 48 tiếng đồng hồ đã qua. Có chuyến bay sắp sửa trở lại nên tôi bảo Quỳnh và Huyền là tụi tôi nên đi về cho rồi và nên quên đi chuyện đã xảy ra. Vì nếu báo cảnh sát hay chức trách gì thì thiệt hại cũng đã và còn xấu hổ thêm.

Một năm đã trôi qua từ cái chuyến đi kinh hải đó. Quỳnh và tôi vẫn còn ở với nhau nhưng sự việc không còn như trước. Tụi tôi làm tình chỉ khi nào tôi đòi hỏi và vợ tôi cứ nhắm mắt, chịu đựng. Nàng đã bị cái quá khứ ám ảnh. Huyền thì đã vào đại học.

Cuối tuần hay về nhà ở với tụi tôi. Con bé xử lý quá khứ hay hơn chị nàng. Gặp tụi tôi tỉnh bơ và nhất là tôi, coi như không có chuyện gì xảy ra. Huyền cũng hay tâm sự là ở trường nàng hay đi chơi với anh cao to. Nói với vợ tôi là nàng thích chơi tập thể và chỉ thấy thỏa mãn nhất khi có một chàng trai to lớn đè nàng ra và hoàn toàn “thống trị” nàng.

Dĩ nhiên tôi không được chứng kiến những cảnh này nhưng nghe vợ kể lại tôi liên tưởng đến cảnh cũ, cảnh con bé nhỏ bé trắng trẻo bị mấy tên đen to, cặc to như dùi cui hãm hiếp, bầm dập, nét mặt ngây dại phờ phạt, tóc tai rủ rượi…