Hệ thống Livestream

Dịch giả: damnu94

Phần 1

Chạng vạng hôm nay, mây đen phủ kín bầu trời, gió lớn thổi lay động cây cối, từng tia chớp giống như lưỡi kiếm bổ vào thân cây, trên trời cao vang lên tiếng sấm kinh thiên động địa.

Một cơn mưa tầm tã kéo đến, dội xuống một cách điên cuồng, mặt đất nhanh chóng bị nước mưa thấm ướt.

Trước cửa trường trung học Dương Minh, có rất nhiều phụ huynh lái xe hoặc mang ô tới đón con tan học.

Khi đám người tản bớt, Diệp Tiên Tiên giương cái ô cũ kỹ gần như sắp hỏng bước ra khỏi cổng trường, khổ sợ chống lại mưa gió mà đi, đôi giày vải cũ ướt sũng nước, lạnh lẽo thấm vào da.

Hôm nay là sinh nhật mười sáu tuổi của cô nhưng liệu còn có ai nhớ đây? Từ khi bố mẹ ly hôn rồi bỏ lại cô, ngoại trừ mỗi tháng gửi cho cô chút tiền sinh hoạt ít ỏi thì cũng chẳng hỏi han gì nữa, trên đời này người quan tâm cô chỉ còn lại chính bản thân cô.

Cô đã quen những ngày tháng dù mưa gió cũng không ai đưa đón, cũng đâu có gì ghê gớm, không phải sao? Cô một mình đi về nhà, thật may là sau khi bố mẹ ly hôn có để lại căn nhà cũ cho cô, giúp cô không đến mức không nơi để về, lưu lạc đầu đường.

“Á!” Đôi giày vải giá rẻ đã bị mài mòn trở nên mỏng manh, lòng bàn chân bất ngờ bị thứ gì đó đâm phải, cơn đau nhói tràn tới, Diệp Tiên Tiên nhấc chân lên, có chút buồn bực định đá văng cục đá đã đâm vào chân mình, thế nhưng lúc chân giơ lên lại lơ đãng trông thấy bộ dạng của cục đá kia, nó không phải là một cục đá mà là một chiếc nhẫn, rất rất nhỏ.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà cô nhặt nó lên, cầm trong tay ngắm nghía.

Tạo hình cổ xưa, trên thân khắc một hình vẽ phức tạp, nhìn qua có vẻ không tầm thường.

Dù sao cũng đang ở bên ngoài, Diệp Tiên Tiên không tiện nhìn kỹ, cô lê đôi giày vải đầy nước đi về nhà.

Ánh sáng mờ ảo của đèn đường chiếu ra cái bóng nhỏ gầy của cô.

Nhà cô cách trường trung học Dương Minh một kilomet, trời không mưa thì đi mất mười lăm phút, hôm nay thời tiết không tốt nên mất thêm năm phút so với ngày thường.

Dậm mạnh một cái lên sàn, đèn cảm ứng giống như không tình nguyện mà sáng lên.

Cô đi lên tầng ba, lấy chìa khóa ra mở cửa, phòng ở không đến một trăm mét vuông, hai phòng ngủ một phòng khách, một bếp một vệ sinh, cũ thì cũ thật nhưng dù gì cũng có thể che mưa chắn gió.

Đặt cái ô ướt sũng dựa vào tường, cô thay dép lê đi vào bếp xách một bình nước vào nhà vệ sinh tắm rửa.

Lau đi hơi nước trên mặt gương, bên trên hiện ra hình ảnh một cô bé có làn da trắng nõn, cái mũi nhỏ nhắn, đôi môi chúm chím hồng nhuận, như trái cây mọng nước khiến người ta muốn nhấm nháp, bên dưới là chiếc cằm thon nhọn, đẹp đẽ quá mức.

Chỉ là cặp mắt kia, ở phía đuôi mắt hơi hạ xuống, cảm giác của cả khuôn mặt hoàn toàn thay đổi, có vẻ vô cùng điềm đạm đáng yêu, khi đôi mắt chớp chớp kéo theo hàng mi cong run rẩy, trông nhu nhược lại vô tội.

Diệp Tiên Tiên mặc vào một cái áo phông trắng, đem quần áo và quần lót đi giặt, sờ tới thứ đồ cưng cứng trong túi, lúc này cô mới nhớ tới vừa rồi trên đường về nhà có nhặt một chiếc nhẫn, cô lấy ra đeo vào ngón út định đợi lát nữa sẽ xem sau.

Xong hết mọi việc, cô xách cặp đi về phòng.

Phòng của Diệp Tiên Tiên rất đơn giản, một cái giường gỗ đơn, một tủ quần áo, một bàn học cũ kỹ, sắp xếp gọn gàng sạch sẽ.

Ngồi xuống mở đèn bàn lên, cô tháo chiếc nhẫn trên ngón út ra, “Ơ! Sao lại như vậy?”

Thế mà lại không tháo ra được.

Dùng thêm sức kéo ra, ngón út cũng bị cô làm cho đỏ ửng lên nhưng chiếc nhẫn kia vẫn không di chuyển gì.

Tựa như… Gắn vào da thịt của cô.

Quái lạ, vô cùng quái lạ!

Đột nhiên ngoài cửa sổ sấm chớp vang lên ‘đùng’ một tiếng, Diệp Tiên Tiên bị dọa giật mình.

“Ký chủ đừng sợ, tôi sẽ không hại cô.”

Hả? Sao lại có âm thanh? Là ai đang nói chuyện?

“Tôi là hệ thống livestream khiêu chiến sự xấu hổ cực hạn đến từ hành tinh Hamha tương lai.”

Livestream thì cô biết, hệ thống cô cũng có đọc qua trong tiểu thuyết, thế nhưng khiêu chiến sự xấu hổ cực hạn là cái gì?

“Khiêu chiến sự xấu hổ cực hạn chính là hệ thống đưa ra các loại nhiệm vụ, hoàn thành sẽ có khen thưởng. Livestream cũng sẽ có các loại nhiệm vụ nhận thưởng, độ yêu thích càng cao thì thưởng càng nhiều.”

Diệp Tiên Tiên kinh hãi phát hiện ý nghĩ của cô thế mà bị cái gọi là hệ thống này nhìn trộm không sót chút nào, “Sao, sao cậu biết trong lòng tôi đang nghĩ cái gì?”

“Cô là ký chủ mà bổn hệ thống đã trói định, bổn hệ thống muốn biết thì đương nhiên có thể.”

“Cậu… Là chiếc nhẫn này?”

Diệp Tiên Tiên không thích loại cảm giác bị người ta nhìn trộm suy này, nó làm cho cô cảm thấy không an toàn một chút nào, cô mở miệng nói: “Tôi không muốn trói định có được không?”

“Được chứ!”

“Vậy…” Lời nói của cô còn chưa ra khỏi miệng thì đã nghe thấy lời tiếp theo của hệ thống kia: “Mười lăm năm sau nếu ký chủ muốn giải trừ tất nhiên có thể.”

“Không có cách khác?”

“Trừ phi ký chủ người chết hồn tiêu.”

Hô… Diệp Tiên Tiên mở to mắt, cái này quả nhiên là ép mua ép bán mà.

Có câu nói rất đúng, tham thì thâm, hiện tại không phải cô đang “máu chảy đầm đìa” đây sao?

Nhưng, có phải chăng đây là sự bắt đầu của một cuộc sống mới? Dù sao hiện giờ cô nghèo túng vô vọng, còn có gì để mất đâu. Hơn nữa hệ thống này còn nói sẽ có thưởng.

Sau khi nghĩ thông suốt, Diệp Tiên Tiên thương lượng với hệ thống, “Có thể đừng chủ động nhìn trộm ý nghĩ của tôi không?”

“Điều này… Có thể.” Hệ thống miễn cưỡng đáp ứng. “Ký chủ có thể nói chuyện ở trong lòng, bổn hệ thống có thể nghe được.”

“Đeo khuyên tai lên, mỗi ngày livestream ít nhất hai tiếng. Cách tắt mở bằng suy nghĩ.”

Trong lòng bàn tay Diệp Tiên Tiên hiện ra một cái khuyên tai nhỏ bằng ngọc màu lam, màu sắc trong suốt, tinh xảo cực kỳ.

Phần 2

Đeo khuyên tai xong, trước mắt cô xuất hiện một khung vuông trong suốt, phía trên viết giới thiệu cách sử dụng.

Người xem livestream phân làm năm loại:

+ Chữ trắng: Hội viên bình thường.

+ Chữ vàng: Hội viên Hoàng kim.

+ Chữ hồng: Hội viên Kim cương.

+ Chữ xanh lam: Hội viên VIP.

+ Chữ đen: Hội viên VVIP.

Dùng mức độ nạp phí để phân loại.

1 Đóa hoa lam = 1 tệ trong thực tế.

Ngôn ngữ sẽ tự động thiết lập thành văn tự streamer dùng hằng ngày.

Còn có một quy định là không được hỏi những hội viên ở tương lai về bất cứ tin tức gì của tương lai.

Phía dưới cùng là dòng chữ rút tiền, có thể rút 1000 tệ.

Diệp Tiên Tiên nhấn rút tiền, yêu cầu điền tên ngân hàng và số thẻ hiện ra.

Thẻ ngân hàng thì cô có một cái, hàng tháng bố mẹ sẽ gửi tiền sinh hoạt phí cho cô vào đó. Hiện tại số dư của tài khoản đó là một con số vô cùng nhỏ bé đáng thương. Đối với Diệp Tiên Tiên đã nghèo tới điên rồi mà nói, nếu thật sự có thể lấy được số tiền kia thì đúng là không thể tốt hơn.

Mỗi khi nhìn thấy những bộ quần áo xinh đẹp được trưng bày trong tủ kính hay khi ngửi được mùi thơm ngào ngạt tỏa ra từ các cửa hàng bánh, điều duy nhất cô có thể làm là đi qua thật nhanh vì sợ rằng chỉ cần bước chậm một chút là người ta sẽ nhìn ra bộ dạng thèm muốn mất mặt của cô. Diệp Tiên Tiên cắn môi, bỏ qua chút do dự cuối cùng, điền một dãy số vào. Ngón tay di tới chỗ xác nhận, nhấn một cái.

Ngay sau đó những chữ trên màn hình lúc trước biến mất, thay vào đó là những dòng chữ khác xuất hiện.