Hậu quả của ngoại tình

– Em xin anh đừng báo cơ quan. – Một lần nữa Hà lại van xin.

– Vậy thì viết cam kết đi.

Tuấn đưa cho họ tờ giấy và cây bút.

Cất tờ giấy vào túi, Tuấn quay ra vẫn với sự trầm tĩnh đến lạnh lùng:

– Bây giờ thì mọi người tự giải tán và cam kết này được thực hiện từ ngay ngày mai.

Bỏ mặc họ đó, Tuấn ra khỏi phòng trong sự ngỡ ngàng đến khiếp đảm của họ.

Buổi sáng hôm sau Hương cứ lúng túng quanh quẩn ra vào. Tuấn chủ động nhắc:

– Cô đi mua phở cho con đi !

Bát phở được Hương mua về cho đứa trẻ. Quay về phía đứa con, Tuấn nhắc

– Con cảm ơn mẹ đi ! Cảm ơn mẹ đã cho con ăn phở !

Đứa trẻ ngoan ngoãn nói theo lời người cha.

Lời đứa trẻ thật trong trẻo vô tư, nào đã biết gì đâu ! Nhưng với Hương, lại là một mũi dao, mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim, một trái tim đang rỉ máu.

Thế rồi ngày nào Hương cũng phải đi mua cho con bát phở và nhận từ lời đứa con thơ dại câu nói “Con cảm ơn mẹ đã cho con ăn phở” trước mặt người cha.

Hương ngày càng tiều tụy, tiều tụy trong đau khổ, tiều tụy trong nhục nhã, trong ê trề, trong sự rẻ rúng của người chồng.

Chẳng cần đến một năm, chỉ hơn một tháng sau thôi, trong ngôi nhà ấy chẳng còn nữa, tiếng cảm ơn trong trẻo mà là tiếng khóc, tiếng khóc bên quan tài người mẹ của đứa trẻ.

Chiều ảm đạm, hàng xóm tiễn đưa Hương trong nỗi buồn man mác, một nỗi buồn pha chút thương hại cho người thiếu phụ trẻ, sớm vội ra đi bỏ lại đứa con thơ, bơ vơ nơi trần thế.

Còn Hà sau cái chết của Hương cũng xin cơ quan đi biệt phái một tỉnh thật xa, bỏ lại gia đình, bỏ lại nơi một thời hạnh phúc.