Hạnh phúc trong nỗi đau

Đập vào mắt Lưu Vỹ là Tiểu Chi nằm bẹp dưới sàn, mặt bê bết tinh trùng ngực cũng vậy… Lồn cô khỏi nói hết lớp này lớp kia bê bết trắng đục cả lớp lông mu mới vừa phủ đầy bờ mu mới lớn còn nhô cao nhòn nhọn… lỗ hậu môn còn đang rỉ máu… Cả bốn thằng vừa ra lên chúng tạm tha Tiểu Chi… cô yếu ớt hướng về Lưu Vỹ:

– Cứu… cứu… em!

Bốn thằng cười ha hả nói:

– Là nhất đại a ca chia sẻ cô cho chúng ta hãy hỏi hắn, khi xưa chúng ta cũng đã nhất loạt dâng hắn hưởng bạn gái chúng ta rồi!

Lưu Vỹ gầm lên căm phẫn:

– Cút hết không tao giết… tao có đồng ý chúng mày hội đồng Tiểu Chi không hay chỉ 1 vs 1.

– Anh là anh sao?

Nói được vậy cô nghẹn lời, bốn thằng thấy Lưu Vỹ nổi điên thì chờn, cả ông già chúng chỉ cần bố Lưu Vỹ ho một tiếng đã táng gia bại sản, thân bại danh liệt. Chúng vôi rút ngay trước đi chúng còn nói lại một câu:

– Dù gì cũng chỉ là con điếm mà, nhất a ca chúng ta đã nói thế giờ còn thương hoa tiếc ngọc cơ đấy.

– Con điếm, tôi chỉ là con điếm… vâng có thể khinh tôi là đĩ, chửi tôi coi thường tôi, nhưng trước khi thành con đĩ tôi cũng là con người. Nếu không dẫm đạp tôi thì các người đâu thể coi thường tôi.

Tiểu Chi phẫn uất gào lên… cô chỉ mặt Lưu Vỹ:

– Tôi hận anh! Tôi hận người mà tôi yêu nhất là anh đó…

Nói rồi Tiểu Chi ngất lịm, giọt nước mắt vẫn vương khóe mi…

Khi Lưu Vỹ tỉnh dậy Tiểu Chi đã bỏ đi mất dạng, những ngày tháng quạnh quẽ nhìn đâu cũng thấy bóng Tiểu Chi. Lưu Vỹ đau lòng quá tìm Tiểu Chi khắp nơi chim mất dạng, cá chả sủi tăm. Mà có thấy với nỗi hận trong lòng chắc gì cô đã trở về, trở căn phòng Tiểu Chi ở Lưu Vỹ nhìn chậu hoa Xuyến Chi không người chăm sóc đã úa tàn. Lưu Vỹ nhấc cái chậu lên xem thì một quyển sách rơi ra… Lưu Vỹ bắt đầu đọc “… ngày tháng năm… căn nhà anh đẹp quá người tốt ạ, nhà đẹp sao em vẫn nhớ mẹ cha… mẹ nhớ Tiểu Chi không… Cha và con Lu lu ngày nào cũng vào hầm mỏ làm chứ? Người tốt biết không trước khi gặp anh em bị người ta bắt cóc, người ta hiếp em. Em đau lắm e sợ lắm sao không đến sớm hơn… em sẽ cho anh tất cả thân xác và trái tim…” Lưu Vỹ không đọc tiếp nữa cuống cuồng tìm quanh phòng… Mày là thằng khốn Lưu Vỹ ơi Tiểu Chi em là cô bé trong trắng… em khổ chưa đủ mà anh còn giày vò em. Lưu Vỹ tìm được thẻ học sinh của Tiểu Chi… tên hiệu rõ càng khiến Lưu Vỹ tan nát trái tim… Lưu Hạ Xuyến Chi lớp xxx trường tiểu học bậc trung xxx huyện xxx.

Vài ngày sau Lưu Vỹ đọc tiếp trong nghẹn ngào “… em yêu anh mất rồi! Nhưng em có linh cảm ta mất nhau em sợ lắm, sợ rời anh em bơ vơ người ta lại hiếp em. Sao anh bỏ em đi hai ngày rồi… Tiểu Chi không mảy may được góc nhỏ tim anh à người tốt”… ngày tháng em hiểu thế nào câu mẹ anh nói rồi, nhưng anh ơi Tiểu Chi đâu phải con đĩ, Tiểu Chi thật sự cho riêng anh thôi… còn kẻ đó cướp trinh trắng của em”trang cuối nhạt nhòa trong nước mắt”… anh người tốt ơi! Em vẫn yêu anh cứ bảo hận anh mà em không hận được… người ta hiếp em… nhưng đó là người lạ. Còn anh sao để họ hiếp Tiểu Chi? Anh có biết người tốt của em ơi! Em sợ nhất là hiếp dâm đêm nào em cũng mơ thấy người ấy hiếp em… giờ em sống sao với hai lần kinh hoàng bây giờ… lần đầu em đau thể xác… lần hai em đau cả trái tim… yêu hay hận? Em phải đi… anh còn thương em đừng để cây Xuyến Chi chết… chỉ khi nào bên anh có Xuyến Chi tốt tươi lúc ấy em đang cười bên anh đó… người tốt của em…”

“Anh không tốt, anh khốn nạn!”Lưu Vỹ gào lên! Tao trả giá thì tứ đại thiếu gia chúng mày… Những gì chúng mày làm Tiểu Chi tổn thương một tao sẽ cho bọn mày đền gấp nghìn gấp vạn… Nhưng phải tìm Tiểu Chi đã, Lưu Vỹ về quê Tiểu Chi người ta cho biết bố Tiểu Chi cố gắng tìm con gái đã không biết phiêu bạt nơi đâu… Nghe nói ông treo ảnh con gái trên xe máy rong ruổi khắp nơi tìm con… có người nói có thể ông cũng đã chết hoặc mất tích theo Tiểu Chi rồi. Mẹ Tiểu Chi đã phát điên từ ngày cô bé mất tích… Họ chỉ cho Tiểu Vỹ một bà điên đang ôm con búp bê bằng cỏ gào khóc tên Tiểu Chi. Lưu Vỹ chạy xe đến thẳng huyện trưởng đập bàn gào lên. Các anh làm phúc lợi xã hội ra sao khi nhà người ta như vậy mà vẫn làm ngơ… Huyện trưởng mặt cắt không còn giọt máu, Mếch lòng ai còn được chứ mất lòng Lưu thiếu gia thì hỏng rồi… E mồ mả nhà mình động đến tám chín tầng rồi, vô phúc quá… vô phúc quá… Huyện trưởng khúm núm:

– Xin cậu cho biết danh tinh để tôi tiện chỉ đạo anh em!

– Lưu Hạ gia đinh, các ông điếc hay mù để tôi vê nói với cha tôi một tiếng…

Lưu Vỹ đau đớn tự nhủ Tiểu Chi ơi dù anh có bán tất cả gia sản anh cũng mang bố mẹ về cho em. Dù anh không thể có sự tha thứ từ em… nhưng mong em nơi nào đó nhất định phải hạnh phúc…

Tiểu Chi thất thểu rời nhà Lưu Vỹ thì bị một đám du côn bắt đi, Chúng đưa cô về Di Hương Lầu. Mụ chủ tài các nhìn cô xinh đẹp tuyệt thế liền nghĩ, nay Di Hương Lầu trên địa bàn Đông Phong. Chi bằng dâng con bé này cho Đông Đại Đường chủ ta một vốn bốn lời dù là, Đại đường chủ đã hơn một năm không mơ màng tửu sắc, nhưng ải mỹ nhân khó qua… Liền triệu gia nô đến Đông Phong báo hỷ.

Triệu Hải sau bao năm thấy đại ca tuyệt sắc đoạn tửu, mặt sắt băng sương liền thấy chuyện này đâm ra mừng… Bèn căn dặn lâu la cứ thế mà làm. Lấy kế Di Hương Lầu muốn xin bớt tiền thủ hộ mời Đông Vũ xuất sơn đáo hộ Di lầu. Từ lúc lập thệ quả là Đông Vũ không mơ màng tửu sắc, nay mụ chủ Di Hương Lầu giở quẻ e là coi thường Đường chủ mình lên cấp tốc giá đáo thị uy.

Ngồi trong các lầu thượng hạng mà chờ không thấy mặt chủ Di lầu, Đông Vũ bực mình đi vòng quanh… nghe tiếng con gái ú ớ trong màn trướng. Đang bực Đông Vũ giật tung rèm gấm thấy một cô gái xinh đẹp bị trói trên đó, dám mang mỹ nữ nhục hạ ta ư… Nhưng… nhưng… ánh mắt cô gái cặp mắt to tròn trong vắt… do tư thế trói đã ngầm dụ hoặc Đông Vũ lên Tiểu Chi bị trói chỗ kín đáo được căng ra phơi bầy… cái bớt trái tim… Tiểu Chi đây rồi, dù mặt vẫn lạnh hơn băng nhưng trong lòng vui tột độ. Đông Vũ lập tức ra ngoài bảo Triệu Hải gọi Mụ chủ các lầu gặp ta… Chậm nửa khắc san bằng Di hương lầu! Mụ chủ chân bước không nổi lắp bắp:

– Tôi biết sai rồi. Chỉ xin đừng phá Di hương lầu có thế nào tôi sẽ đền bù không dám thiếu nửa cắc.

– Ta miễn cho bà một năm, nhưng phải nói thật có tổn hại gì cô ấy không vì sau mà có cô ấy. Sai nửa lời bà tự biết hậu quả.

Đông Vũ bảo lạnh lùng Triệu Hải:

– Tập trung anh em Đông phong, nghênh đón chị Tiểu Chi về đại đường!

Phần 3

Tiểu Chi không biết vì sao mình bị bắt, những tưởng lần này sẽ lại tiếp tục bị vùi hoa dập liễu. Lại càng không nghĩ mình được cứu ra… Tiểu Chi từ trên lầu các đi xuống, mụ chủ còn xun xoe chạy theo xin cô nói tốt bà ta với một ai đó. Rốt cuộc Tiểu Chi cũng biết ai vào ai đâu mà nói… Dưới sảnh Di Hương Lầu rất đông người, tất cả đều mặc comple đen xếp thành hàng ra tận cổng. Tiểu Chi hơi lo lo không biết mình được thả hay lại rơi vào cái bẫy khác, thái độ mụ chủ khiến cô tin chắc mình không có kết cục bi đát thế. Vừa chạm từ cầu thang chân xuống sảnh cô đã thấy họ cúi rạp người hô vang:

– Chi Hai! Hoan nghênh chị trở về!

Hơn một năm lưu lạc chưa bao giờ Tiểu Chi được đón tiếp một cách trang trọng như vậy… đi đâu người ta chào mình đến đó. Ban đầu cô còn hiểu nhầm không phải mình, nhưng cả con đường chỉ duy có mình cô. Tiểu Chi băn khoăn lắm cô thực sự thì không biết là ai đã cứu cô, và lại chào đón một cách trang trọng. Ở cuối đoạn đường là một chiếc ôtô đen mở của đợi sẵn… ít nhất cũng có người cô thấy, anh ta là người trên phòng gặp Tiểu Chi khi cô bị trói trên giường.