Gái Les dậy thì

– Nó về quê nghỉ hè. Khai trường mới lên.

Có tiếng bà Ngọc đi lên cầu thang. Hai chị em giả vờ ngủ. Huyền lúc đó mới nghĩ lại lúc Quỳnh sờ vú rồi hôn, nàng cảm thấy như có mấy giọt nước tiểu rỉ ra trong sì líp. Đây cũng là sự kiện hoàn toàn mới mẻ với nàng. Thọc tay vào trong quần lót, nàng thấy đũng quần hãy còn nhờn và ướt, nhưng ngửi thì không thấy mùi hôi hay mùi nước tiểu. Bà Ngọc vẫn bận rộn thu xếp gì đó ngoài hành lang khiến hai chị em đành bỏ dỡ cuộc vui quay ra ngủ thật.

Hôm sau nhà thật yên tĩnh, mọi người đều dậy trễ. Bữa cơm tối cũng không kéo dài vì hôm sau gia đình Huyền về Sài Gòn rồi.

Huyền lên giường nằm sẵn, háo hức chờ chị Quỳnh lên đi ngủ để được hôn và xoa vú cho chóng nẩy nở. Đồng thời em cũng muốn hỏi chị về cái vụ nước nhờn kia. Đêm mùa hè ở Đà Lạt vẫn lạnh hơn cả những ngày gần tết ở Sài Gòn. Huyền la oai oái khi Quỳnh vừa tắm xong, người hãy còn lạnh, từ nhà dưới lên ôm nàng. Quỳnh reo vui:

– Ấm quá! Ấm quá!

Mấy phút sau, hơi nóng từ người Huyền và chăn ấm chuyền sang làm hai chị em đều thấy dễ chịu. Cái lò sưởi điện càng làm căn phòng thêm ấm cúng.

Quỳnh kéo em nằm lên người rồi hôn nhau như tối hôm trước. Họ bắt đầu thấy nóng. Quỳnh đề nghị cởi trần ra cho ngực cọ xát vào nhau mới sướng. Huyền náo nức nghe theo. Hết nằm đè lên nhau, họ lại nằm nghiêng cho tiện xoa bóp vú nhau. Đến lượt Huyền góp ý kiến:

– Hai chị em mình cứ vuốt ve nhau mà chưa được nhìn tận mắt xem sao?

– Ừ nhỉ! Bây giờ chỉ có hai đứa mình với nhau, cần gì che đậy nữa?

Hai người tung chăn ngồi dậy ngắm vú nhau rồi ra đứng trước tủ gương so sánh. Hai cặp tuyết lê đều cân đối. Nhưng vú Huyền còn cao và nhọn, đứng thẳng như hình chóp nón; nếu mang nịt vú thì cũng che cho phải phép chứ không có công dụng nâng đỡ gì cả.

Trái lại vú Quỳnh đã nẩy nở hoàn toàn. Nhìn nghiêng thì nửa trên giống như của đứa em nhưng đầy đặn hơn. Trái lại nửa dưới không còn là một cạnh của hình chóp nửa mà là đường cong của một hình bán nguyệt.

Sức nặng của bầu vú mang một vẻ già dặn lôi cuốn và chứng tỏ sự cần thiết phải đeo nịt vú. Quần vú Huyền màu nâu hồng, còn của Quỳnh tuy cũng chỉ lớn bằng của em nhưng lại có mầu hạt dẻ. Riêng núm vú nhỏ như nhau, đỏ tươi. Nhưng vì quầng vú Quỳnh màu nâu sậm nên đầu vú đỏ tươi nổi bật hơn của Huyền.

Huyền rên rỉ với một thèm thuồng khao khát:

– Trời ơi! Vú chị đẹp quá! Chị phải làm sao cho ngực em sớm nẩy nở đi.

Rồi nàng ghé miệng nút đầu vú chị. Không ai dạy nàng điều này, có lẽ bản năng khiến nàng làm vậy? Từ hơn một tháng nay Tâm về quê nghỉ hè nên Quỳnh không còn ai mút vú cho nữa. Nay có đứa em họ tự nhiên không dạy cũng biết mút như điên làm nàng sướng khoái cùng cực. Nàng rên nho nhỏ nhưng cũng khiến Huyền hiểu chị đang ngây ngất. Quỳnh kéo em về giường nằm để tận hưởng cái đê mê. Huyền ngập ngừng hỏi:

– Chị Quỳnh này!

Quỳnh chợt tỉnh giấc mơ bay bổng, mệt mỏi hỏi:

– Cái gì em? Chắc muốn chị trả lễ bù lại chứ gì?

– Cũng muốn chứ! Nhưng không phải vậy.

– Cái gì mà cứ vòng vo mãi thế?

– Tối qua, lúc chị xoa đầu vú em đó, em thấy quần lót bị ướt mà không phải là nước tiểu vì nó dính lại không có mùi khai?

– Vậy là em là người lớn rồi đó. Không phải nước tiểu đâu. Phải sướng khoái lắm mới tiết ra được như vậy. Đó là dâm ở lồn chảy ra đó.

Quỳnh nói với tất cả hứng khởi sôi nổi. Đấy là điều nàng muốn hỏi Huyền mà chưa có dịp thuận tiện. Nay lại được chính đứa em thú nhận thì còn gì bằng. Như tìm được lý do chính đáng, Quỳnh ngồi bật dậy, thọc tay vào trong sì líp đưa em để thấy nước dâm đã thấm ra ngoài đũng quần lót. Nàng tỏ vẻ thán phục:

– Con nhỏ này dâm dễ sợ!

Huyền cũng không vừa, thọc phăng tay vào trong quần cô chị, đối đáp lại:

– Thế là hết nói thánh nói tướng nữa nhé! Đúng là một chảo dầu chứ chẳng phải chỉ có mấy giọt như của em đâu. Còn lông gì mà rậm như rừng thế này?

Quỳnh cao hứng nói:

– Lông lồn chứ còn lông gì vào đây nữa?

Rồi nàng hạ giọng:

– Thôi tôi biết cô lắm miệng rồi.

– Thì cũng chỉ bằng số miệng của chị thôi! Em phục chị là đàn chị rồi. Thôi cho em xem đi để còn học hỏi và bái phục chứ?

Thế là Huyền tụt quần trong, quần ngoài của chị xuống. Quỳnh cũng làm vậy với đứa em họ. Hai chị em nằm xuống, ngước đầu đuôi, ngắm lồn nhau. Từ trước Huyền chỉ nhìn âm hộ của chính mình, mà còn phải dùng gương, nên khoảng cách xa đến một thước. Nay thì tha hồ ghé mắt vào cái mặt lông lá xồm xoàm.

Miệng dọc có cặp mép dày hình bán nguyệt, mủm mỉm như múi mít chỉ khác là màu nâu sậm và dính vào nhau dù Quỳnh có dạng rộng đùi ra cũng vậy. Huyền dùng hai ngón tay nhẹ nhàng tách nó ra mới thấy cái khe ẩm ướt màu hồng bên trong. Phần dưới cái khe hồng, Huyền thấy một lỗ nhỏ hình móng ngựa, co lại rồi nở ra nhịp nhàng với hơi thở của chị, phần trên có một vết lỏm hình ngôi sao 6 cánh.

Toàn bộ cái khe hồng đó chỉ dài bằng ngón tay giữa của nàng. Hai cái mép mum múp dính liền nhau ở phía trên tạo thành một cái vòm giống như con sâu kèn hình nón mà đỉnh đầu lẫn vào trong lớp da thịt bình thường dưới chân gò vệ nữ, còn phần đáy loe ra một màu hoa đào.

Quỳnh đố em:

– Em có biết lồn là cái gì không?

Huyền ngây thơ, ngơ ngác lập lại:

– Là cái gì hả chị?

– Là trung tâm của vũ trụ đó!

Quỳnh vuốt ngược lớp da nâu ở lồn của em lên. Lồn Huyền chưa có lông dài và rậm như của nàng vây quanh nên xem có vẻ lớn hơn. Một hột tròn trắng nhỏ như hạt đậu xanh hiện ra.

Nàng nhấp nước dâm ở mấp mé khe âm hộ em day nhẹ lên đó. Huyền nhảy nhổm người lên như bị điện giật. Một luồng hơi nóng bất chợt toả ra khắp người. Quỳnh vẫn tiếp tục day lên đó làm chân Huyền bủn rủn, rồi một cảm giác khoái lạc vô biên ập đến được cụ thể hoá bằng chất nước nhờn ứa ra dàn dụa. Nàng cũng bắt chước làm y hệt như thế lên mồng đóc của Quỳnh.

Cái ve vuốt này công hiệu thực vô song, chỉ trong mấy phút nước lồn Quỳnh cũng trào ra lên láng, lỗ màng trinh khép mở như mang cá. Huyền nghe rõ âm thanh kỳ diệu đó phát ra như một hơi thở nhẹ. Nhưng cái “hơi thở của màng trinh” đó bị át đi vì những tiếng xít xoa, rên rỉ vì sướng khoái đã lên đến cực điểm.

Quỳnh trèo lên người em. Những cái sàng say của hai cặp mông càng thêm dữ dội. Người nằm sấp bên trên lại muốn ghì mạnh khe lồn mình xuống. Cuối cùng hai chị em mệt nhoài, ôm nhau ngủ như chết. Đến khi có tiếng đập cửa rầm rầm bên ngoài và tiếng má Huyền gọi dậy để về Sài Gòn thì hai chị em mới biết trời sáng từ lâu rồi.

Giây phút thần tiên sao quá ngắn ngủi! Nhưng cả hai đều biết còn nhiều khoái cảm vô biên đang chờ đón họ, khi bạn Quỳnh trở lại Đà Lạt và khi Huyền gặp lại Hòa ở Sài Gòn.