Gái dữ

Thế là em phóng ngay vào lớp… Vừa đến cửa lớp, em đã bắt được tín hiệu chẳng lành… Hàng chục ánh mắt đang đổ dồn về phía em.

– Á à… Hóa ra T nhà ta có em xinh phết nhỉ.
Em: Con nào, chúng mày đừng có mà luyên thuyên.
– Luyên thuyên cái loz á, mày khai ra mau.
Em: Vớ vẩn, con bạn nó gọi ra hỏi bài thôi mà.
– Bài bạc gì ở đây, mày đừng có mà phét.
Em: Phét cái gì, thôi vào học đi. Tí kiểm tra bây giờ.

Thế là em phải đành đánh trống lảng tụi nó, không thì cũng mệt với tụi này. Hồi đó bọn em chưa có khái niệm ” chém gió” như bây giờ Cơ mà Chúng nó ” Tam sao thất bản” thì thôi rồi các thím à… Nên em sợ…

Phần 3

Học xong đến 11 rưỡi. Tiếng kẻng kêu lên, em thu dọn sách vở rồi rồi định đi về nhà… Vừa mới bước được vài bước đã thẫy con bé kia vẫy tay mình ở đầu hành lang… Ôi cái đệt mẹ, nó nhớ thật à.

Em: Hi. Bà đợi tôi lâu chưa? ( Sao không về mịa đi, đứng đây làm cái lều gì )
Gái: Hì, chưa, tôi đợi ông có vài phút thôi.
Em: Hi. Vậy hả. Giờ đi nhé.
Gái: Đi đâu thế?
Em: Đi thì biết, theo tôi. ( Mịa, tự nhiên có cái đuôi)
Gái: Ok. hi.

Trên đường đi ra cổng trường, em để ý có cái bọn con trai nào đó cứ nhìn em các thím à… Sau này em mới biết đó là tụi con trai ở lớp của Gái. Bọn nó nhìn em bằng ánh mắt chả mấy thân thiện…

Em dẫn gái ra quán kem ở gần cổng trường… Hồi đó ở chỗ em làm gì có mấy quán teen như bây giờ, vừa đẹp vừa lịch sựm
Em: Bà ăn kem nha.
G: Ok. hi.
Em: Thế bà thích ăn gì?
G: Ăn gì cũng được á.
Em: Oh. Vậy tôi lấy kem xôi nha ( sau này nó trở thành món khoái khẩu của chúng em )

Tụi em vừa ăn vừa nói chuyện, nói trên trời dưới biển… không biết cái gì mà cũng phải nghĩ ra để nói.
Gái: Thế ông tên là T đúng không?
Em: Ừ. Sao bà biết.
Gái: Thì tôi thấy mấy đứa bạn lớp ông gọi thế mà.
Em: Ừ vậy hả. Tôi không để ý.

Gái: Thế ông không thắc mắc tôi tên gì à?
Em: À, tôi định chờ bà khai ra đó ( E láo tí, chứ thực tình lúc đó em chỉ muốn té nhanh rồi về thôi, hơn 12h trưa cmnr. hic )
Gái: Tôi tên là Tr, tôi học ở tầng 2 ấy. Ngay trên lớp ông luôn. Cô giáo chủ nhiệm của ông dạy lớp tôi ấy.
Em: Vậy hả. Trùng hợp quá ha. ( Mịa, sao nó cái éo gì cũng biết thế nhỉ, vừa mới quen được vài hôm mà )
Gái: Hi. Ông này.
Em: Hả… cái gì ??
Gái: Chúng mình làm bạn nhé.
Em: Ừ. Thì là bạn mà. ( Mịa cái con dở hơi này, không là bạn chắc tao lôi mày ra đây làm gì )
Gái: Hi hi.

Ngắm lại nó thì lúc đó cũng thấy con bé xinh thật. Trường em đa số con gái toàn có nhà nuôi cá sấu, mặt thì lúc nào cũng đeo 1 cặp kính cận… Còn gái thì vừa trắng, mặt lại xinh và nhất là không đeo kính… Còn về số đo 3 vòng thì khá là chuẩn.

Em: Thui về nhé, muộn rồi.
Gái: Ừ. Hi.
Em đang định lấy tiền ra trả, thì gái đã đưa tiền ra trước. Nó giàu vãi. 1 xấp 50 nghìn ( Hồi tụi em có vài trăm nghìn đã là khá lắm rồi )
Em: Bà làm gì vậy, tôi mời mà.
Gái: Thôi. Để lần khác. Coi như tôi trả ơn ông.
Em: Ơn huệ cái gì ( Mày thích thì cứ trả, càng tốt, hehe )
Gái: Không có gì đâu. Để ngày mai đi tiếp mà.
Em: Ừ. Thế mà không nghĩ ra ( Cái đệt, tao là tao đéo muốn đi nữa đâu )

Nói xong em chào gái ra về. Gái bảo về trước đi. Em cũng chả nghĩ gì nữa đi về luôn… Vì lúc đó gần 12h30 rồi. Về nhà kiểu gì cũng bị mắng.

Người ta thường nói “Đỏ tình đen bạc“ quả không sai các bác à. Từ cái lúc dính vào con bé đó em đen vãi lều. Tổ em thường có 3 thằng hay cá bóng đá với nhau. Thế mà từ cái dạo ấy em được nhìn thấy mấy thằng bạn nó cười phớ lớ nhiều hơn là chúng nó khóc. Hicc…

Sau cái lần hẹn buổi trưa đó, em và gái trở nên thân thiết với nhau hơn. Đấy là em thấy mấy đứa bạn nói vậy. Chứ thực ra em thấy bình thường. Vả lại mẫu người yêu của em là người con gái dịu dàng, nết na… Chứ không phải là con nhỏ đanh đá này.

Hàng ngày cứ đến giờ ra chơi, là con bé lại đứng trước của lớp em, nó không lôi em đi ăn vặt thì lại lôi em ra ngồi gốc cây nói mấy cái chuyện thi cử, em thì đau hết cả đầu. Nó thì cứ nói. Cơ mà được nghe gái xinh nói thì em cũng thích. ( theo kiểu là sĩ diện với bạn bè thôi, lúc đó chưa có tình cảm gì các bác à )

Gái: Nè, nhìn ông buồn cười quá.
Em: Hả, sao mà buồn cười.
Em nhìn ngay xuống dưới, lúc đó chỉ sợ lâm vào tình cảnh “ Chim sổ lồng “ thì đúng là… xin lỗi đời quá đen các bác nhỉ.

Gái: Thì tôi thấy ông con trai mà sao gầy gò ốm yếu vậy?
Em: Ốm cái đầu bà, tôi gần được 57kg đó nha ( học sinh lúc đó như vậy cũng là khá rồi ). Bà thử coi bà đi
Gái: Tôi làm sao, dáng hơi bị chuẩn đấy.
Em: Chuẩn cái gì, béo như heo ấy ( em láo tí, tại lúc đó bị nó kêu mình còi cọc nên tức )
Gái: Ơ. Thật à.

Nói xong, mặt nó xị xuống. Lúc em thấy vừa tội, vừa đáng yêu…

Em: Hi, đùa tí thôi. Chứ tôi thấy bà xinh mà.
Nói đến đây, nó lại vênh ngay lên được.
Gái: Tất nhiên rồi, tôi mà. Hii. Nói cho ông biết, ở lớp tôi hơi bị nhiều thằng trồng cây si đấy.
Em: Thôi, phét vừa thôi.
Gái: Thật mà, không tin à. Ông thử nhìn về dãy hành lang tầng 2 xem. Chúng nó đang nhìn tụi mình kìa.

Em ngoái đầu lại thì… Ôi thật là vãi lều, sao chúng nó nhìn mình cứ như là muốn hiếp dâm mình thế nhỉ. Lúc đó em chỉ nghĩ ra cách gì để chứng tỏ không thân thiết gì với con bé này … Không ăn cục gạch vào đầu cũng nên.

Em: Oh, nhiều vậy cơ à. Nhiều thằng tán thế sao bà không yêu đi.
Gái: Tôi không có thích mấy người đó.
Em: Kén chọn vừa thôi chị 2 ơi. Lúc không có ai có mà khóc. Thấy thằng nào đẹp trai nhà giàu cứ yêu.

Gái: Sao ông lại nói thế.
Em: Thế cái mế, đẹp trai, lại có tiền bà không thích à…Tôi mà như bà, có con nào giàu có chả cần xinh, tôi yêu ngay.
Gái: Ông … ông nói thật hay đùa thế.
Em: Đùa á, xin lỗi nhé. Đây không biết đùa là gì.
Gái: … ( im bặt, mắt buồn buồn )
Em: Sao, tôi nói đúng quá hả. Vậy mà cứ mang tư tưởng ấy ra mà triển khai nha.
Gái: Ông … Ông quá đáng. Ông nghĩ tôi là người như vậy à. Tôi không nói chuyện với ông nữa. Ghét cái mặt
Em: Ơ…!
Nói xong, gái vùng vằng bỏ vào lớp. Em thì éo quan tâm, đùa có 1 tí mà cũng dở cái tính trẻ con ra… Mà lúc đó thực tình em nghĩ đúng như vậy. Nhà em lúc đó nghèo… em thì lo cho ai được cái gì đâu nên…

Phần 4

Em thì chả hiểu mình nói cái quái gì sai. Sao con bé đó lúc nào cũng vùng vằng và hay giận dỗi như vậy. Vả lại lúc đó em cũng không quan tâm bởi vì sau giờ ra chơi là lớp em học môn sinh học… Cái môn mà lớp 8 học hay bao nhiêu thì lên lớp 12 tụi em thấy nó quái đản bấy nhiêu, và cái ông thầy cũng hấp không kém.

Ông thầy đó nói thì ngọng phát âm thì cứ chữ “ L” thành chữ “ N” rồi đổ vạ là dân Hải Phòng nên thế cả. Hài vãi lều chứ.

Rồi ai không học bài cũ, ( suốt ngày bắt viết AaBb x CcDd… ) loằng hết cả ngoằng … Ai mà không làm được… thì cuối giờ ở lại chép phạt như học sinh cấp 1. Lớp em là ban A, chứ có phải chuyên Sinh éo đâu. Ức vãi các bác à … Đệt mịa, 12h giờ trưa còn ở lại lớp… Và em là 1 trong số đó. Haizzz…

Mấy đứa bọn em ở lại chép cho đến hơn 12h … đứa nào cũng vừa đói vừa mệt. Thế mà ông thầy còn định không tha, về sau bọn em phải làm đủ trò kêu than thì mới được tha về. Em thì chán nản, dắt con xe đạp thần thánh ra khỏi trường … Gái thì cũng về mất tiêu từ bao giờ… chắc nó còn giận em đây mà … Cơ mà em làm cái éo gì sai chứ…

Vừa ra đến cổng trường thì gặp ngay bác bảo vệ già ( bác này tụi em quý lắm, suốt ngày gọi bằng bố )
Em: Bố chưa đi ăn cơm à?
– Tao còn đợi những thằng như mày đây.
Em: Hì, bố thông cảm, hôm nay con được thầy cho ôn luyện thêm ( Láo tí, hehe )
– Mày chắc ở lại chép phạt chứ gì, học hành gì giờ này hả.
Em: Ấy bố nói to thế, mất hết hình tượng của con.
– Hình tượng với con bé trắng trẻo xinh gái đó hả?
Em: Con bé nào ạ ?
– Thôi đi ông tướng, bố thấy mày suốt ngày đi với nó. Nó vừa đợi mày ở cổng trường ấy. Mà lâu quá nên nó về rồi. Chắc bố nó đến đón rồi.