Em Linh cùng lớp

Đám nhân viên nhà xe chỉ hơn tụi tôi quãng chừng vài ba tuổi. Ít học hành, lại tụ vạ rảnh rỗi nên suốt ngày ngồi tán dóc. Ba cái chuyện tụi nhân viên nhà xe nói cũng quanh quanh con nhỏ nào trong trường vú bự, con nhỏ nào mông to, tôi nghe riết cũng thấy nhàm. Kiếm một góc khuất khuất ngồi châm điếu thuốc, ngả người lên cái võng tụi nhà xe căng ra để nằm, thiệt thoải mái hết sức.

Trống tan trường vừa điểm, tụi học sinh nhao ra như ong. Tôi thây kệ, cứ nằm đung đưa trên võng cho tụi nó đi về trước. Sách cặp đã có đàn em mang về từ sớm, tôi cũng chẳng cần lo. Tụi học sinh ra lấy xe về ào ào, chỉ một lát sân trường đã vắng tanh. Một gã nhân viên nhà xe đi lại chỗ tôi, cười cười:
– Hôm nay bị phạt ở lại vệ sinh lớp sao cậu hai?
Tôi cũng cười:
– Sức mấy mà mấy bả phạt nổi em.

Hừ, tự dưng lại nhớ tới cái vụ dọn vệ sinh lớp. Con nhỏ với thằng khỉ đột kia không lẽ dọn vệ sinh lớp chung với nhau ta? Tôi bỗng thấy hơi tò mò, biết đâu… biết đâu tụi này tranh thủ lúc vắng người làm gì đó? Tự dưng trong lòng rộn ràng lên một tí, tắt điếu thuốc rồi bước lên cầu thang. Nhất định phải xem tụi này có cái gì bí mật mà lén lút vậy nha.

Lớp học của thằng khỉ đột kia nằm trên tầng 5, đi bộ muốn xuội cả chân. Tôi lò dò lên tới nơi, bỗng chưng hửng. Cả dãy hành lang vắng tanh, lớp của thằng khỉ đột về hết trơn, cửa đóng kín mít, mấy cái cửa sổ bằng sắt cũng đóng chặt luôn. Tôi chán ngán, chặc lưỡi tính quay về thì bỗng nghe thấy một tiếng “ư” rất nhỏ. Tiếng động phát ra từ cái lớp học đang đóng kín mít kia.

Tôi rón rén đi trở lại. Cái cửa sổ sắt cũng có khá lâu, mưa gió nhiều nên rỉ sét chỗ chỗ cả, nhất là tại mấy chỗ vết hàn. Tôi nép vào bên cửa sổ, lựa một cái lỗ vừa đủ nhất ghé mắt vào trong.

Tim tôi bỗng đập thình thịch. Con nhỏ Phương Linh và thằng cốt đột đang ngồi ngay trên cái bàn học giáo viên, thì thầm gì đó. Thằng cốt đột đứng dưới, con nhỏ ngồi trên bàn giáo viên dang tay choàng qua người nó. “Tư thế giống phim Mỹ quá ta” – Tôi tự nhủ. Có điều cả 2 đứa vẫn mặc nguyên quần áo, đang hôn nhau chả biết đất trời là gì nữa.

Lại thấy cái tay thằng cốt đột đang di chuyển, mò mò vào trong áo đồng phục của con nhỏ. Con nhỏ ư lên một tiếng nữa, giằng tay của nó ra. Thằng cốt đột không chịu, tiếp tục thò cái tay xoa xuống mông con nhỏ. Con nhỏ lại giãy nãy lên, nói khe khẽ: Không được đâu anh, mình chỉ hôn nhau thôi.

Thằng khỉ đột coi chừng đang nứng dữ. Thằng này không phải dạng con nhà lành gì mà cũng chơi bời dữ dội, phen này không chừng nó thịt con nhỏ luôn nha. Thấy đôi mắt nó đỏ lên, miệng lẩm nhẩm cái gì đó tôi nghe không rõ rồi đè con nhỏ xuống bàn. Cái môi nó mút chặt lấy môi con nhỏ, nằm đè hẳn lên người, trong cái quần đồng phục thấy một cục lù lù. Nó mặc nguyên quần áo, đè con nhỏ xuống bàn giáo viên mà nhấp nhấp. Tôi vừa nứng, vừa mắc cười dữ dội. Thằng này để nguyên quần áo mà làm tình được, thiệt là thiên tài trong những thiên tài đó nha.

Con nhỏ có vẻ hốt hoảng. Nó nửa muốn la lên, nửa muốn vẫy vùng bỏ chạy nhưng không dám. Thằng cốt đột thấy con nhỏ vậy càng làm bạo, ghì chặt con nhỏ xuống rồi bắt đầu cởi dần từng nút áo. Con nhỏ mắt đã hoe hoe đỏ, càng giãy giụa mạnh nhưng không dám kêu thành tiếng. Chỉ thấy phựt một cái, nguyên bộ nút ngoài đã bị thằng cốt đột cởi tung, hiện ra cái áo vú màu trắng sữa. Thằng cốt đột lại kéo mạnh tay một cái, cái áo vú lật lên. Tim tôi đập rộn ràng. Cái đầu ti con nhỏ nhỏ xíu hồng hồng hiện ra, thằng cốt đột cúi cái đầu xuống mút. Mẹ nó, thằng này nó làm tình mà ham hố như đói ăn lâu ngày vậy, mút vú con nhỏ kêu chùn chụt. Con nhỏ lúc này khóc òa lên, giơ tay đập mạnh hết sức vào lưng thằng cốt đột. Nhưng thằng này khỏe như trâu, sức con nhỏ này có ăn nhằm gì. Chỉ thấy nó làm bạo hơn, còn con nhỏ thì thiếu điều muốn hét lên nhưng không đủ can đảm.

Tôi bắt đầu thấy khó xử à nha. Tiếp tục xem hay giải cứu con nhỏ đây? Xem thì công nhận cũng hứng thú ghê, nhưng trong lòng tôi cứ có chút gì bực bội. Dù sao con nhỏ này cũng có lúc tôi hơi thinh thích, giờ lại để thằng khỉ đột kia ăn có vẻ hơi uổng phí. Trong lúc tôi nghĩ ngợi, tay thằng cốt đột đã chuyển dần xuống khóa quần con nhỏ. Con nhỏ la: Anh không buông ra tôi hét lên đó!

Phần thiện lương trong tôi bắt đầu trỗi dậy, lấn át hẳn cái máu dê ở trong người. Nói thiện lương cũng hơi quá, chẳng qua tôi cũng thấy con nhỏ bị thằng kia ăn thiệt uổng hết sức. Dù sao nhìn nó cũng ngon lành, nhất là sau này nó còn tới 3 năm học cùng tôi nữa kia mà. Ngồi cạnh một con nhỏ xinh xinh có điều mất trinh, tôi cũng không có khoái lắm.

Tôi hắng giọng một tiếng thật to. Thằng cốt đột nhảy bắn người lên. Con nhỏ còn hốt hoảng hơn, vội vàng vơ cái áo chụp lên người, mắt mũi tòe loe toàn nước mắt. Tôi cười thầm một tiếng, chuồn lẹ xuống tầng dưới.

Hôm sau đi học, con nhỏ vẻ mặt vẫn tỉnh bơ, có điều tôi nhìn thấy nó lại tỉnh không có nổi. Cứ thấy nó lại tưởng tượng ra cái cảnh áo nịt vú bung ra, cái đầu ti hồng nhỏ xíu. Đôi khi tặc lưỡi tự trách: sao không để coi nốt cái phần dưới của nó rồi hãy hắng giọng đi, thiệt ngu hết sức. Có điều nếu làm vậy, sau này tôi sẽ tự trách mình nhiều hơn nữa.

Con nhỏ với thằng cốt đột bỏ nhau. Tôi đoán vậy vì mấy bữa nay thằng cốt đột tí toáy ở ngoài suốt mà con nhỏ cứ làm thinh, gọi thế nào cũng không chịu ra. Cũng phải thôi, đã xấu còn làm bộ đầu gấu, gái nào chịu nổi?

Một bữa như thường lệ, tôi nhắm mắt lim dim nằm gục đầu trên bàn ngủ. Chuông giải lao tôi cũng mặc kệ, đối với tôi đến trường học ngày nào chả là giải lao? Bỗng nghe ồn ào hơn thường lệ, tụi này thiệt không có chút ý tứ nào, giờ ra chơi mà cũng làm ồn vậy là sao? Nghe thấy tiếng thằng cốt đột to nhất, oang oang vọng vào tai tôi:
– Em có ra không? Không ra tao vào lôi ra đó!

Vụ này mới à nha. Anh em thì là anh em, mày tao thì là mày tao chứ sao lẫn lộn vậy trời. Tôi ngước cặp mắt ngái ngủ dậy, thấy thằng khỉ đột mắt mũi đỏ gay, đang đứng ngoài cửa sổ. Con nhỏ gục đầu xuống bàn thút thít, nhưng nhất định không có chịu ra. Thằng cốt đột càng gầm gừ tợn:
– Mày dám tránh mặt tao à? Mày tin tao cho mày biết tay không?

Vụ này cũng mới à nha. Hồi nào tới giờ biết thằng này hung hãn côn đồ ra trò, không dè nó còn có chiêu độc đe dọa phụ nữ mới ghê. Quên chưa nói thêm, tôi cũng thuộc dạng “anh lớn” trong lớp nhờ trốn học, cúp cua và đặc biệt là đám “anh xã hội” rất ngầu. Đám này là đàn em của một ông anh họ tôi – dân Hải Phòng chính hiệu – chuyên làm ăn lậu và cho vay nặng lãi. Ông anh kêu ông già tôi bằng chú, tới nhà chơi một dạ hai vâng nhưng ra đường nói có kẻ nghe, đe có kẻ sợ. Hồi tôi còn nhỏ, ổng cưng lắm và cưng đúng theo kiểu dân Bắc – nghĩa là bênh vực em út bằng mọi giá. Hồi ổng mới vào Nam, ông già cưu mang đùm bọc hết nước nên sau này, ổng vừa kính vừa nể ông già. Có đợt đi xiết nợ nhà người quen của ông già, ổng cho đàn em đánh người ta quá trời luôn. Ông già nổi cơn lôi đình, phi xe tới tận nơi tát ổng ngay giữa đám đàn em. Ổng im re, trước sau chỉ có mỗi một câu: Cháu có biết đâu. Ông già phi xe về, đám người đứng xem còn xì xầm bàn tán: Ông này chắc giang hồ tiền bối cỡ Năm Cam?

Tôi một phần cũng ỷ vào đám đàn em dữ dằn của ổng, phần vì cũng to con và ít ngại va chạm, nên đi học ở đâu cũng không có ai muốn động chạm. Có điều bản tính tôi cũng lành, từ hồi vô cấp 3 tới giờ không có ai đụng chạm tới mình, tôi cũng hiền khô, nằm ngủ tối ngày. Nhưng cái vụ này xem chừng không được rồi, dù sao đây cũng là lớp của tôi, lãnh địa của tôi chứ bộ?