Em đã có chồng chưa?

– Vậy là tui với ông qua năm chung lớp. Có gì mai mốt rủ tui đi học nha.

” Hứ…ai mà thèm rủ bà đi ” – Tôi nghĩ bụng

Chuyện buồn và xui chưa dừng ở lại đó. Vừa tan trường lò dò ra cổng trường tìm đám thằng Lợi . Éo thấy tụi nó đâu thì Tôi và thằng Sơn mụn đụng ngay nguyên bên thằng Nam – mười mấy đứa. Nhìn mặt rất nham nhở. Tôi liếc qua thằng Sơn mụn thì ôi thôi, mặt nó không còn tí máu rồi. Nhưng mà bế đường. Chả biết làm sao tôi cũng cười lại băng qua tụi nó đi thằng. Cái cảm giác mình đi trước có một đám lố nhố theo sau éo vui tí nào. Tôi nói nhỏ với Sơn mụn.

– Tao với mày chuẩn bị chạy nha. Khi nào tao nói một hai ba là chạy liền. Tới ngã ba thì đằng trước thì chia ra hai hướng. Mày về thẳng nhà luôn đi.

– Còn mày thì sao? – Thằng Sơn hỏi

– Cứ kệ tao.

Muốn về nhà tôi thì chạy đường hướng nhà thằng Sơn sẽ dễ hơn. Nhưng mà tính anh hùng nên tôi muốn làm bia đỡ đạn, thu hút sự chú ý và rượt đuổi của đám thằng Nam nên quyết định như vậy. Với hướng đó đồng nghĩa việc tôi chạy theo một đường cong elip vòng vo mới về đến nhà. Thằng Sơn mụn thì dễ rồi, thoát qua được ngã ba đó, chạy mấy trăm mét nữa rẽ phải là vào ngõ nhà nó. Ngoài lý do muốn làm anh hùng cứu bạn thì trong đầu tui còn có ý nghĩ táo bạo hơn, là dụ bọn thằng Nam và sâu trong làng tôi. Đặng thằng Sơn kêu bọn mình quây bọn nó lại dợt cho một trận. Nghĩ vậy nên tôi nói thằng Sơn – mụn một câu làm nó cảm động gần chết:

– Mày chạy thoát nhớ gọi bọn kia đi cứu tao nha, chứ tao lần này chết chắc rồi. Có gì nhớ lo cho ba má tao nếu tao mệnh hệ gì.

– Tao thoát tao gọi tụi nó liền.

Nói tới đó thì cũng đi khỏi trường một quãng đường khá xa, tức là thoát khỏi ánh mắt của thầy cô giáo và các anh chị lớp lớn. Tôi bấu tay thằng Sơn 1.2.3… rồi té chạy thiệt nhanh. Éo có dám nhìn sau xem tụi nó có rượt hay không. Chạy hết sức bình sinh và như chưa bao giờ được chạy. Sau này tôi mới biết, nếu lúc đó bấm đồng hồ, khả năng là 100m đầu tôi chạy khoảng 9’58 thôi. Qua ngã ba tôi với thằng Sơn tách làm hai hướng. Lúc này đường vắng hẳn vì không phải là đường chính về làng. Tôi cảm nhận được sức nóng lan tỏa từ phía sau. Tiếng hò hét, chửi thề bắt đầu vang lên, to mồm nhất vẫn là thằng Nam. Và khoảng cách tiếng hét mỗi ngày một gần. Bỗng dưng phựt… Một tai nạn khủng khiếp xảy ra. Bước chân tôi loạng choạng.

Đứt dép

Như vậy là đôi dép không chịu nổi sự ép gió quay cuồng đã đứt một chiếc, đồng nghĩa với việc tôi loạng choạng và chậm hơn. Nguyên cả đám vây lấy tôi reo hò như bắt được tù binh. Sau một hồi hoảng hốt thì tôi cũng bắt đầu bình tĩnh lại. Xác định là chết chắc rồi. Thằng Nam bắt đầu vênh cái mặt:

– Ê Phong, mày nhớ cái này không? – Nó đưa tay lên trán vuốt tóc lên. Nguyên một cái sẹo to tướng nằm trên mặt.

– Có phải tao ném mày đâu mà nói chỉ. – Tôi đáp

– A, thằng này ngon, mày đéo ném nhưng mày xúi mấy đứa kia ném.

– Mày có ngon thì bật co một mình với tao, bữa nay có mình tao mà cả đám tụi mày thì tao không phục. – Tôi mạnh miệng.

– Địt mẹ mày, ngon nhở. Thích thì tao chiều mày.

Vừa nghe câu nói đó xong thì máu tôi dồn lên não ngay, mặt đó phừng phừng. Ở đời tôi ghét nhất ai nói câu đó với tôi, vì nó đụng chạm đến tình yêu của tôi dành cho mẹ tôi. Tôi bấp chấp tụi nó bao nhiêu đứa. Lao thẳng vào thằng Nam làm cho nó một đấm.

– Thằng khốn nạn, mày nói gì… nói… gì… tao đập mày chết…

Sau một giây sững sờ giật mình vì bất ngờ, thì nguyên một đám bay vào tôi. Lúc đó mất phương hướng tôi chỉ biết khua chân tay loạn xạ. Càng ngày tỉ lệ đấm trúng của tôi càng ít, riêng đá thì chân không đưa được lên quá đầu gối vì vướng. Tôi ăn mấy quả vào ngực và mặt. Tôi xây xẩm. Lúc này thì máu trên não cũng hạ xuống rồi, tôi chỉ biết lấy hai tay ôm đầu chịu trận. Ngồi bệt xuống. Mặt mày bắt đầu choáng váng vì bị tụi nó sút vào phần mềm. Tôi tưởng tôi chết ngay lúc đó rồi

Bỗng từ đằng xa vang lên tiếng reo rò dữ dội. Rồi tôi cảm nhận đám bọn thằng Nam cũng ít đánh tôi hơn và lúc sau thì nghe tiếng binh binh… Không phải là tiếng đạp vào cơ thể mình mà tiếng này cộng với tiếng la oai oái từ cái mồm to của thằng Nam.

Tôi đoán là tụi thằng Lợi mập tới cứu tôi. Nhưng lúc đó sức lực không còn để mà đứng dậy chiến đấu nữa. Mắt thì sưng vù đéo thấy đường luôn. Trận chiến sau một hồi cũng vãn. Tôi được thằng Lợi với Phong – Con bế xốc vào lề đường. Quần áo thì đứt cúc và tơi tả. Mũi thì xịt sirô. Hai mắt sưng húp. Nhìn không khác gì thằng tàn phế. Tôi nói với tụi nó:

– Má… giờ sao tao về nhà, ông già tao uýnh tao chết…

Thằng nào thằng đó ra vẻ đăm chiêu, vì éo thằng nào dám dẫn tôi về nhà tụi nó trị thương, đơn giản vì thằng nào cũng sợ bố mẹ biết, cho ăn cháo mây. Nói gì thì nói, ngày đầu tiên đến trường mà đã uýnh lộn thì tội chắc chắn sẽ to hơn tội uýnh lộn ngày thường.

– Hay ông về nhà tui, nhà tui có một tui với đứa em à, ba mẹ tui đi vắng hết rồi. – Một giọng con gái vang lên.

– Quái nhỉ – nghe như giọng “Em”. Bấy giờ tôi mới sực nhớ ra là từ chỗ này tới nhà em chưa tới 50m. Chắc thấy đánh nhau em chạy ra xem, không ngờ là gặp tui.

Không còn cách nào khác, đành phải theo hoàn cảnh dựa dẫm vào đàn bà. Đây cũng là lần đầu tiên và lần thứ nhất dựa vào đàn bà, và vào nhà một đứa con gái. Cuộc đời tôi còn vào nhà con gái nhà người ta rất nhiều lần. Thậm chí vào nhà ”Vợ người ta”. Vì nhiều lý do, trong đó có cả việc làm tình…

Thằng Sơn mụn xung phong đưa tôi về nhà em. Chắc có lẽ nó cảm thấy áy náy trước hành động “ hi sinh nghĩa hiệp ” của tôi. Nói về thằng này, thật ra không phải nó không phải tông của tôi hồi cấp một, không thân thiết lắm. Một là nó gầy gò ốm yếu, biệt danh Sơn ”Mụn” là do có quãng thời gian nó bị ghẻ. Mụn ghẻ đầy người. Do người ốm vậy nên ít đi la cà phá làng phá xóm với đám tụi tôi. Bù lại nó học rất giỏi. 5 năm liền là học sinh giỏi . Hồi đó không như giờ, học điểm 5 là trung bình. Tỉ lệ học sinh giỏi của lớp chỉ có một hai đứa. Giờ thấy con cháu đi học mà ham, học sinh giỏi gì mà tới 10 đứa một lớp. Chắc con cháu giỏi hơn chúng ta?

Sơn mụn học giỏi đều các môn, nhất là môn văn. Nó có những câu văn rất hay. Ví dụ như cô giáo ra đề bài tả cảnh ông nội em. Tôi và mấy đứa hay viết kiểu: “Nhà em có nuôi một ông nội…” còn Nó tả là: Ông nội em có hàm râu quắc thước, trắng phau phau. Hệt như ông tiên trong giấc mơ mà em thấy, mỗi lần ông mỉm cười, tụi răng không còn như rất hiền từ… tình cảm em dành cho ông là vô bờ bến” .

Qua những gì xảy ra ngày tựu trường, tình bạn của chúng tôi đã dầy thêm chút đỉnh. Tôi cũng quý nó hơn một tí. Một tí thôi nhé. Quay lại vấn đề chính, nó một bên và em một bên xốc tôi về nhà. Cũng may là nhà Em không xa lắm.

Nhà em trồng một hàng dâm bụt làm hàng rào, kỳ lạ là cây dâm bụt hoa sặc sỡ, nhiều màu chứ không chỉ một màu đỏ chói như mấy cây hoa xóm tôi. Và lại được cắt tỉa nghiêm chỉnh. Chứng tỏ người trồng nó đã bỏ rất nhiều tâm sức.

Tôi bước vào nhà em chăm chút, soi mói từng ly từng tí. Tất cả bày biện đều khác so với căn nhỏ tôi đang ở. Nhà xây tường nhưng được ốp bằng gỗ, không phải gỗ bìa như nhà tôi mà là gỗ miếng vuông vắn, vỏ ngoài láng trơn chứ không sần sùi. Phòng khách có một bộ bàn ghế salon – Khác với nhà tôi là bộ ghế gỗ. Trên tường treo hai bức tranh, một bức là “ thất mã cuồng phong ” một bức thiếu nữ bên hồ. Các phòng cũng được chia ra ngăn nắp. Chỉ có điều cái cảm giác của là nhà em lạnh lẽo và không ấm áp như nhà tôi.