Em của mẹ kế

– Sao Khánh biết dì không đỏng đảnh?

– Thôi Khánh chịu thua, không cãi lại dì. À, dì Lan xuống đây, Khánh có cái này cho dì.

Khánh lôi tay Bạch Lan vào chiếc nhà nhỏ cuối vườn. Căn phòng bừa bộn sách vở, thoáng mùi ẩm thấp. Nàng ngồi trên chiếc ghế độc nhất bên bàn máy điện toán, trong lúc Khánh lục lạo một thùng giấy lớn kê ở góc phòng và lôi ra một bức tranh khổ A3 đưa cho nàng:

– Cho dì đấy!

Nàng ngắm nghía bức tranh, nét vẽ một người con gái với mái tóc ngang vai bằng sơn dầu, chỗ đậm chỗ lợt rất lạ.

– Bức tranh này ở đâu vậy?

– Khánh vẽ đó!

– Trời, Khánh biết vẽ nữa hả?

– Chứ sao! Dì nhìn coi Khánh vẽ ai?

Nàng ngắm bức hình kỹ một lần nữa rồi lên tiếng:

– Thì vẽ một cô gái chứ có gì lạ đâu?

– Khánh vẽ dì đó, dì Lan ạ!

Nàng sững sờ tròn mắt nhìn Khánh. Mặt chàng đỏ bừng cúi xuống tránh ánh mắt nàng. Bạch Lan không ngờ. Trời ơi, thằng bé Khánh ngày xưa…không ngờ lại để ý đến người dì khác họ. Xúc động đến với nàng quá lớn, tình cảm giành cho Khánh trong một phút đã biến đổi hoàn toàn. Nàng không biết phản ứng ra sao, quăng vội bức tranh xuống sàn và chạy lên nhà trên, trốn vào phòng riêng, không dám ra gặp Khánh nữa. Nằm im lặng trên giường khá lâu. Trống ngực đập liên hồi, nàng hồi hộp lắm, không biết sẽ phải làm sao với lời tỏ tình thầm kín của Khánh.

Một lát sau có tiếng gõ cửa, giọng Khánh rụt rè cất lên:

– Dì Lan ơi! Dì thức hay ngủ? Cho Khánh vào nhé!

Nàng không biết tính sao, không lẽ trốn Khánh luôn. Tiếng gõ cửa gấp hơn, giọng Khánh xúc động vang lên:

– Cho Khánh vào nói chuyện với dì một chút, dì Lan à!

Nàng thấy Khánh giục quá bèn lên tiếng:

– Cửa không chốt đâu, Khánh vào đi.

Khánh đẩy cửa bước vào thấy nàng nằm quay mặt vào vách. Chàng ngồi xuống bên mép giường, im lặng một lúc rồi đưa tay xoay vai nàng quay trở ra. Nhìn vào mắt Bạch Lan, Khánh cất giọng thật cảm động:

– Dì cho Khánh xin lỗi. Khánh vô ý, làm dì buồn!

Nghe lời xin lỗi của Khánh, xúc động trong lòng nàng dâng cao hơn. Bạch Lan ngồi lên ôm lấy chàng, đầu gục xuống bờ vai rộng thổn thức:

– Không dì đâu có buồn, chỉ hơi ngỡ ngàng một chút thôi. Khánh không có lỗi gì cả. Tại…xúc động quá nên…sợ.

– Khánh thương dì lâu lắm rồi. Nhưng dì đâu có biết!

– Tại sao Khánh không để ý đến một cô gái khác, mà lại là…Lan?

– Dì hỏi vậy làm sao Khánh trả lời? Nhiều lần Khánh cũng cố quên, nhưng càng cố, Khánh lại càng nhớ dì hơn.

Lời tỏ tình của Khánh ngọt ngào và tha thiết quá khiến nàng cầm lòng không được nên cắn vào vai chàng.

– Sao nói nhớ mà Khánh không bao giờ gởi message cho Lan?

– Vì Khánh… sợ biết được dì có bồ, sẽ buồn thêm nên thà im lặng…

Trời ơi, nàng đâu ngờ Khánh lại yêu nàng như thế. Những khát khao rạo rực lúc còn là cô bé mười tám đang bừng sống dậy trong nàng. Bạch Lan bá lấy cổ Khánh, hôn chàng đắm đuối. Khánh ôm lấy nàng vào lòng, cả hai ngã xuống mặt nệm. Thân hình chàng đè trên người nàng họ run rẩy trong vòng tay nhau, trao nhau những nụ hôn say đắm. Tay Khánh luồn sâu vào lớp áo Bạch Lan, xoa trên bộ ngực no tròn khiến nàng oằn người đẩy chàng ra.

– Ðừng Khánh ơi, Lan…sợ lắm!

Khánh chưa tỉnh cơn say xiết chặt nàng hơn, tay luồn vào chiếc quần lót hồng kéo tuột xuống.

– Ðừng Khánh! Buông Lan ra đi… đừng mà…Lan lạy Khánh đó!

Bạch Lan xô mạnh Khánh ra, sửa lại xiêm áo bị sốc xếch. Mặt chàng tiu nghỉu, buồn so như đứa bé không được cho quà. Nàng thấy tội nghiệp, ôm lấy chàng.

– Khánh không giữ gìn cho Lan gì cả, lỡ có con rồi sao?

Nghe nàng nói thế, Khánh bỗng sực tỉnh, đứng lên tựa lưng vào tường trong nét mặt đăm chiêu. Bạch Lan lúc này cảm thấy thẹn thùng nên ngồi co gối, che khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Ðợi cho những rạo rực qua đi. Một lúc sau, nàng bước xuống giường và kéo Khánh ra phỏi phòng.

– Thôi đi ra ngoài đi, Lan muốn đi coi hát. Có phim hay lắm, đi Khánh!

Chàng không nói gì, chỉ cúi đầu bước theo nàng trong im lặng. Thấy Khánh có vẻ buồn, nàng bắt chuyện để làm giảm không khí nặng nề chung quanh:

– Khánh coi phim Serenades chưa?

– Chưa! Khánh ít coi phim lắm.

– Vậy hobbies của Khánh là gì?

– Thích đọc sách, chơi thể thao, nghe nhạc và đi dạo hơn.

– Vậy mình đi dạo nghe!

Hai người lên xe, ra khỏi nhà. Chiếc Scorpion cũ mèm của Khánh băng vào entry ra quốc lộ 4, tiến về hướng công viên quốc gia Koonalda. Trên đường đi, Bạch Lan luôn bắt chuyện quanh việc học và sinh hoạt trong giới sinh viên. Kể cho Khánh nghe về vài câu chuyện vui và những nick name mà sinh viên đặt cho các vị giáo sư khó tính.

Nửa tiếng sau, chiếc xe dừng bánh trước công viên. Hai người song đôi, vừa đi vừa nói chuyện dưới những tàng cây cao rợp bóng. Khánh bất chợt nắm tay Bạch Lan kéo nàng vào người, ôm lấy vòng eo thon, nhường lối cho đoàn xe đạp đang tiến về phía hai người. Nàng lâng lâng trong vòng tay chàng, đầu khẽ ngả vào bờ ngực nở nang săn chắc. Ðoàn xe của các tay cua-rơ lướt qua thật mau. Cảm giác được che chở của một con mái trong vòng tay ấm áp của con đực làm nàng ngất ngây sung sướng. Một thoảng im lặng trôi qua, Bạch Lan cất giọng, nhẹ nhàng như tiếng gió thoảng:

– Khánh ơi! Sao Khánh lại thương Lan hả Khánh?

Tuy mới bước vào tuổi mười tám, chưa có kinh nghiệm trong tình yêu nhưng cảm nhận được sự rung động của nàng, Khánh không trả lời mà hôn lên tóc nàng. Một giây sau chàng mới lên tiếng:

– Thế dì có thương Khánh không?

– Thương! Nhưng mà…

– Sao?

– Lỡ bố Khánh và dì Hai biết được thì chết!

– Mặc họ, Khánh lớn rồi chứ bộ. Hơn nữa Khánh và dì đâu có họ hàng với nhau đâu mà sợ.

– Không được đâu Khánh ơi! Ðể từ từ Lan tính. Họ mà biết Khánh với Lan…lúc này chắc Lan trốn luôn đó!

– Nhưng sớm muộn gì họ cũng biết vậy.

– Ðành là vậy, nhưng lúc này thì không được đâu, chúng mình còn…mới quá. Ðể từ từ đã Khánh ạ! Thôi bỏ chuyện đó đi. Mà…ghét Khánh quá à!

Nàng ngúng nguẩy đẩy chàng ra.

– Khánh có làm gì đâu?

– Còn không làm gì hả?

Bạch Lan làm bộ giận, quay mặt đi chỗ khác khiến Khánh xốn xang trong lòng.

– Nếu Khánh có làm dì buồn, cho Khánh xin lỗi nha!

Nàng quay lại, lấy ngón tay dí vào trán chàng.

– Ðến lúc này mà vẫn gọi Lan bằng dì. Ngố ơi là ngố!

Khánh phì cười đáp:

– Tại Khánh quen miệng. Vậy đổi lại bằng…em được không?

– Không?

– Thế gọi bằng gì, darling hay honey?

Thấy anh chàng to xác mà khờ quá, nàng dụi đầu vào ngực Khánh khúc khích cười.

– Gọi bằng tên thôi, biết chưa khỉ ơi! Nhưng chỉ những lúc có hai đứa mình, còn trước mặt bố Khánh và dì Hai, Khánh vẫn phải xưng bằng dì như trước.

Nghe Bạch Lan nói, chàng cảm thấy cuộc tình này vui như một trò chơi trốn bắt hồi nhỏ, hồi hộp và thú vị vô cùng.

– Thế cho Khánh gọi thêm bằng darling và honey nhé! Ðược không…Lan? Chàng trả treo thêm.

– Ừ, cho phép Khánh đó! Nhưng nhớ là chỉ những lúc có hai đứa mình thôi nghe Khánh?

– Ok, thanks my darling!

Nhìn gương mặt tươi vui của Khánh, nàng thấy chàng đáng yêu quá. Chàng vẫn còn những nét hồn nhiên, ngây thơ như cậu bé Khánh thuở nào được nàng dắt đi học chung trường ở bậc tiểu học. Mười hai năm sau cậu bé con ngày xưa trở thành người tình của nàng. Hồi tưởng lại quá khứ, Bạch Lan mới nhận ra tình cảm thơ ấu của nàng giành cho Khánh đã nuôi lớn thành tình yêu. Hình bóng chàng đã khắc sâu trong tâm nàng lúc nào không biết.

– Lan mỏi chân rồi Khánh ơi, mình về thôi!