Đường cùng

Khi hắn nhận ra những tình cảm mà mình dành cho Ly cũng là lúc hắn quyết đinh sẽ rời khỏi nàng, hắn không thể nương tựa thêm nữa ở nàng, cho dù bây giờ thì hắn chỉ muốn ở lại mãi mãi.
– Có lẽ ngày mai tôi sẽ đi Ly ạ, tôi không thể ở lại đây mãi thêm. Tôi đã cảm thấy khoẻ hẳn rồi, tôi…tôi rất biết ơn những gì cô làm cho tôi. Tôi chẳng biết lấy gì để báo đáp cô, Ly biết đấy, giờ thì tôi đã trở thành kẻ trắng tay, không có cả gia đình rồi.
Hắn buồn rầu nói với Ly, hai ngưòi vừa ăn xong bữa cơm tối, hắn đang giúp nàng dọn dẹp chén bát.
– Anh..anh đi đâu. Ở đây anh có quen ai đâu.
Trong giọng nói của Ly chất chứa sự sợ hãi lo lắng, chẳng lẽ nàng lại mặt dày lần nữa nói toạc cho hắn biết nàng không hề muốn hắn rời bỏ nàng. Nàng ngại, đúng ra chính bản thân nàng cũng mặc cảm bởi quá khứ thành thử Ly cũng chỉ biết ngại ngần níu kéo hắn.
– Anh chờ thêm mấy ngày nữa cho khoẻ hẳn rồi hẳn đi được không, ở đây tôi…tôi cũng chỉ có một mình, cô đơn lắm anh biết không.

Bắc quay mặt đi cố tránh cái nhìn đầy u uất của Ly, hắn linh cảm thấy giữa nàng và hắn đã có điểu gì đó nảy sinh nhưng hắn không dám thừa nhận, hắn đã đối xử không ra gì với Ly trong khi chính nàng cũng là một nguyên nhân khiến hắn trở nên mất hết như bây giờ. Giữa hai người có hố sâu khoảng cách như vầy thì sao có thể đến được với nhau.
– Tôi khoẻ hẳn rồi, không dám phiền cô thêm nữa…Mai tôi sẽ chuyển về nhà trọ, cũng phải đi kiếm một việc gì đó để làm thôi.
Bắc ngập ngừng. Tối hôm đó hắn và Ly ngồi cùng xem tivi nhưng cả hai đều không nói với nhau câu nào, cả hai như đang lo sợ đến sáng mai khi hắn ra đi. Ly nói muốn đi ngủ sớm, nàng về phòng trước, Bắc nhìn dáng đi thất thần của nàng mà cũng không khỏi ái ngại, hắn giận mình đã đem lại cho nàng những muộn phiền không đáng có. Thở dài, Bắc ngồi nán lại xem một kênh tấu hài trên ti vi một lúc rồi cũng về phòng hắn, tâm trạng của hắn cũng rầu rĩ không kém.

Hắn nằm mãi vẫn không ngủ được, mỗi lần trở mình hắn lại càng cảm thấy nặng nề hơn, hắn chợt muốn sang phòng của Ly nói cho nàng là hắn đã đổi ý, nếu được sự cho phép của nàng thì hắn rất muốn ở lai đây cùng nàng. Nhưng nghĩ mãi hắn lại ngại, từ nhỏ hắn được giáo dục để làm một câu trai con nhà giàu, hắn không muốn làm những việc như vậy, nhưng việc mà Bắc chưa chuẩn bị tinh thần để làm. Nếu như trước đây thì hắn có thể đến nói với Ly suy nghĩ của hắn đang chất chứa nhưng giờ hắn thấy mình đâu còn chút tư cách nào nữa, hắn đã là kẻ ở đáy cùng của xã hội.

Chợt hắn nghe thấy tiếng lách cách, cửa phòng hắn khẽ mở, trong bóng tối hắn thấy bóng dáng một người đàn bà bước vào, là Ly, chỉ có nàng và hắn đang ở với nhau. Bắc giả vờ nhắm mắt cho dù hắn vẫn cố lắng nghe tiếng động dù là nhỏ nhất, hắn cảm nhận thấy Ly đứng ngắm hắn hồi lâu, đã rất lâu hắn vẫn thấy nàng đang đứng bên giường ngắm nhìn hắn. Bên tai hắn chợt nghe thấy những tiếng khóc nức nở của nàng, không dằn được lòng Bắc ngồi dậy vồ lấy Ly ôm chặt nàng vào vòng tay. Nàng úp mắt vào ngực hắn, khóc rấm rứt không nói nổi thành lời, dụi vào hít thở lấy mùi đàn ông từ cơ thể để trần của hắn.

Đây cũng là lúc mà Bắc nhận ra lòng mình, hắn cảm kích bởi những gì Ly dành cho hắn, cũng không thể phủ nhận được, hắn đã yêu nàng mất rồi. Hắn nâng mặt nàng lên, đặt nụ hôn nhẹ lên đôi môi chín mọng đang run rẩy, hắn hôn lên mắt liếm những dòng lệ vì sung sướng chảy dài trên mặt Ly trong lúc nàng vẫn không ngừng khóc trong tay hắn
– Đừng khóc nữa em, anh sợ mình đã không còn có gì để yêu em nữa rồi….

Ly lấy tay bụm miệng hắn lại, nàng đã nín khóc ngước mắt nhìn hắn say đắm, nàng đáp trả lai hắn bằng cách nhoài người hai tay choàng qua cổ hôn hắn đắm đuối. Nàng hôn hắn một lúc lâu, cắn nhẹ lên đôi môi hắn hai bàn tay nàng cào lên tấm lưng trần của Bắc một cách cuồng nhiệt. Nàng đã sẵn sàng dâng hiến cho hắn, lần trước hắn làm tình với Ly lần đầu tiên khi hắn say rượu, hắn làm việc đó như đơn thuần như một loài động vật, giờ mớ là lúc để Bắc cảm nhận được hết nét quyến rũ đa tình toả ra từ Ly, một thứ quyến rũ chết người mà hắn không tài nào có thể cưỡng lại được. Cũng như lần đầu, đêm nay Ly cũng là người chủ động dâng hiến, chủ động trao thân cho Bắc, nhưng có điều đêm nay nàng làm việc ấy một cách tự nguyện, như một người đàn bà đang trong thời kì ngọt ngào nhất.

Nàng đã từng ngộ nhận tình cảm mình dành cho Danh, nhưng giờ Ly biết con tim nàng không lầm lẫn khi thổn thức bên Bắc, nàng và hắn như hai kẻ lữ khách cô độc chợt gặp nhau, tìm đến an ủi nhau như một lẽ hết sức tự nhiên. Ly cũng đã phải suy nghĩ rất nhiều để dám làm thêm việc “muối mặt” này thêm một lần nữa với Bắc, thực ra mấy ngày nay linh cảm của đàn bà cho nàng biết là nàng đã chiếm được trái tim của hắn, nhưng nàng cũng biết hắn quá nhút nhát để tự mình vượt qua những hố sâu khoảng cách giữa hai người. Ngoài mặt là vậy thôi nhưng Ly biết anh là người yếu đuối, nhất là khi bị ở thế đường cùng hiện giờ. Nàng muốn dâng cho anh thân thể mình, trái tim mình đêm nay như một cách Bắc nhất lúc này nàng có thể nghĩ ra để níu chân anh.

Ly đã tắm rửa sạch sẽ để làm một người đàn bà trọn vẹn, nàng xức nước thơm khắp người, thứ hương nhẹ nhàng không quá nồng nhưng cũng đủ để khiến Bắc chết người, đó là thứ mùi hương của một con cái lúc động tình, thứ mùi làm cho mọi con đực đều chỉ còn biết quy hàng. Ly ngồi dậy, rồi nàng từ từ đứng lên, hai tay đặt lên bờ vai trắng ngần mịn màng tần ngần hồi lâu, nàng tự lấy tay ve vuốt thân thể mình trước mắt Bắc. Không phải nàng làm những động tác dâm dật của một vũ nữ thoát y, Ly chỉ muốn người yêu của mình thật thoải mái trước khi hai người làm tình với nhau, thâm tâm nàng hy vọng vũ điệu nàng đang múa trước mặt Bắc có thể khiến anh quên hết tất cả phiền muộn chỉ còn nghĩ đến việc giao hoan sắp tới với nàng.

Bắc muốn tới ôm lấy thân hìn nuột nà mũm mĩm đang hiện ra mồn một sau làn váy ngủ mong manh, hắn biết nàng chỉ có vậy, bên dưới cái váy ấy chắc chắn nàng đang ở truồng, đang sẵn sàng hiến thân. Trong bóng tối, hắn vẫn nhìn thấy hai núm vú của Ly hằn lên rất rõ qua lớp áo ngủ của nàng, hắn biết hai núm vú của nàng giờ chắc cũng căng cứng như khúc thịt đang đội lên dữ dội qua cái quần sịp của hắn. Hắn cũng không tìm thấy chút dấu vết gì của vải vóc hằn len trên đôi mông tròn trịa của nàng qua lớp váy ngủ, nàng không mặc quần lót, không có gì đang che đậy nơi đó của Ly. Bắc chỉ muốn bước tới tốc ngay cái váy ấy lên để được nhìn lại chỗ thịt đỏ hỏn của nàng, chỗ mà hắn biết có lớp lông mu rất dày đen nhánh như mái tóc Ly.

Có điều mỗi lần Bắc định thực hiện ý định đó thì nàng lại gạt tay hắn ra tỏ vẻ không hài lòng. Ly ra hiệu cho hắn ngồi yên để xem trọn vẹn màn biểu diễn của nàng dành riêng cho gã. Hai tay nàng lần lượt rút những nút buộc dây trên hai bờ vai, khi nàng buông tay cũng là lúc cái váy ngủ bằng sa tanh tuột đến tận gót chân nàng, toà thiên nhiên bằng da thịt ấy ngồn ngộn phơi bày cho Bắc, cổ họng hắn giờ khô khốc, hắn nuốt nước bọt, trời ơi hắn còn biết làm sao bây giờ. Ly cười, nàng như một thiên thần đến với hắn khi hắn tưởng mình đã đặt chân đến địa ngục, thiên thần ấy giờ đã là của riêng sở hữu của Bắc. Bầu vú nàng no tròn, ngạo nghễ với hai núm thịt mọc lên chính giữa đỏ hồng, cặp đùi thon dài mà khi đứng nó khép chặt hơn rất nhiều so với khi nàng dạng ra để làm vui lòng người đàn ông của nàng. Cánh cửa thiên đường đang chờ Bắc một cách nhiệt thành, Ly dành riêng chỗ đó để cho Bắc lát nữa có thể thoả sức tai quái với cái đàn ông khủng khiếp của hắn bên trong âm đạo nàng.