Đường cùng

Tô hủ tíu trước mặt đã nguội ngắt, Bắc ngồi ở đây đã hàng giờ đông hồ mà vẫn chưa thể ăn hết một tô. Thực ra hắn đâu có đụng đũa vào, hắn gọi một tô chỉ như một cái cớ để ngồi lại cái quán ăn nhỏ lụp xụp ven đường này, thử hỏi hắn làm gì còn tâm trạng nào để ăn uống lúc này. Trời Sài Gòn mùa này chiều rất hay bất chợt đổ mưa, những cơn mưa xối xả, nước mưa khiến cho mấy tấm bạt của cái quán ăn cũng nghiêng ngả chống đỡ một cách vô vọng. Có mấy người qua đường ghé xe vào quán ăn, chắc là để trú mưa. Tự dưng Bắc lại thèm cái cảm giác được đi dưới mưa, đi một cách vô thức, hắn chỉ muốn nước mưa như cuốn trôi đi tất cả những nỗi muộn phiền trong người. Hắn đứng dậy trả tiền trước con mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người, có lẽ họ nghĩ hắn điên khi ngồi đây nãy giờ, đến lúc ngoài kia mưa to thế này thì lại đi trả tiền bước ra ngoài trời. Bắc chợt sững người khi nhận ra trả xong tiền tô mì thì trong ví chỉ còn có mấy đồng lẻ, cái ví hắn giờ lép kẹp thảm hại. Hắn đã bỏ nhà lên Sài Gòn lang thang hình như được hơn hai tháng rồi thì phải, trong thời gian đó chỉ có tiêu tiền, giờ Bắc mới nhận ra mình sắp chỉ còn trơ lại hai bàn tay trắng. Hắn tặc lưỡi, có lẽ cũng phải kiếm việc gì đó làm ở đây thôi, nếu không muốn có ngày nằm chết đói trên đường.

Bắc lấy tay gạt nước mưa trên mặt, vỉa hè vắng tanh hình như chỉ có mỗi hắn, tự dưng Bắc thấy những giọt nước mưa trôi vào miệng hắn có vị mặn chát. Chẳng lẽ cuộc đời lại đói xử bất công với hắn đến mức vậy sao, tất cả những gì xảy ra với hắn đã hai tháng nhưng như vừa mới ngày hôm qua. Mọi thứ cũng nhanh thật, mới đó mà hắn đã trở thành một kẻ không có gia đình hai tháng rồi. Bắc chua chát nhận ra giờ hắn đang bước những bước lạc lõng trong màn mưa Sài Gòn, những con người xung quanh, cây cối, nhà cửa, ngay đến những con đường hắn đang bước đi cũng quá đỗi xa lạ với hắn. Chưa bao giờ trong đời hắn lại có thể nghĩ rằng có một ngày mình lại lâm vào cảnh này, mà hơn thế chính những con người ruột thịt thân thiết nhất với hắn lại chính là những người đẩy hắn đến cảnh khốn nạn này. Bắc không hiểu tại sao Danh lại có thể đặt điều vu khống trắng trợn hắn như thế trước mặt ông Long, chính ông anh hắn là người rút tiền của công ty nhưng giờ thì Bắc lại mới là kẻ làm việc này trong mắt tất cả mọi người. Hắn không thể tưởng tượng ra việc Danh lại có thể nghĩ ra trò bỉ ổi như thế để hại chính em ruột mình.

Danh cho người gửi vào tài khoản của Bắc một số tiền từ tài khoản chung của công ty, để rồi chính cái khoản tiền chết người ấy đã khiến cho Bắc chẳng có lấy nổi một cơ hội để thanh minh cho chính bản thân mình. Giờ Bắc không chỉ thấy hận thằng anh khốn nạn mà hắn còn cảm thấy căm ghét ngay chính ba ruột của mình. Trước giờ hắn đinh ninh ông Long luôn yêu quý hắn nhất trong ba anh em vậy mà khi xảy ra chuyện ba hắn chẳng thèm để mắt đến lời hắn nói đùng đùng đuổi hắn ra khỏi nhà. Đùng một cái từ công tử con nhà danh gia, thoáng chốc Bắc phải bỏ Cần Thơ lên Sài Gòn làm một kẻ lang thang vô công rồi nghề như vậy đây. Hắn chẳng quen biết ai ở cái chốn phồn hoa này, mà như thế có khi lại là may mắn vì bản thân Bắc lúc này cũng chẳng muốn gặp gỡ bất kì ai, không phải hắn ngượng, hắn có làm gì sai trái đâu mà thấy ngượng. Có điều giờ thì hắn không tin tưởng vào bất kì một ai khác nữa ngoài bản thân mình. Chính những người thân mà hắn yêu quý nhất đã giết chết lòng tin vào con người của hắn.

Mưa đã tạnh hẳn, Sài Gòn là vậy, mưa to đến bất chợt để rồi cũng đi nhanh chóng đến mức người ta không thể ngờ. Có điều Bắc vẫn đi, hắn đi ngược hẳn lại phía cái nhà trọ mà hắn đang ở, hắn cũng không biết mình đang đi đâu, chỉ biết cắm mặt vào mà đi thôi.Quần áo hắn ướt sũng dính bết vào người, Bắc có thể cảm thấy cái lạnh đã bắt đầu chạy vào da thịt, hắn đã bắt đầu húng hắng ho. Đường phố lên đèn, người ta đổ ra đường mỗi lúc một đông,nửa đêm mới là lúc để người ta bắt đầu những cuộc vui,giờ hắn như kẻ tâm thần đi hoà lẫn vào dòng người.

– Anh Bắc, có phải là anh Bắc không…..- Một giộng phụ nữ nhẹ nhàng có phần dè dặt từ phía sau vọng lại.

Đang đi Bắc chợt giật mình khi nghe thấy tiếng gọi từ sau lưng, hắn sững sờ quay ngoắt người lại. Hai mắt Bắc lúc này mờ đi, có lẽ hắn bệnh thật rồi, nhưng hắn có thể nhận ra người đàn bà vừa gọi hắn rất xinh đẹp. Tất cả mọi bộ phận trên khuôn mặt, trên thân thể nàng đều vô cùng cân đối, những đường cong đàn bà được tôn lên nhờ chiếc váy trắng bó sát người tuyệt đẹp. Chắc chắn là khuôn mặt ấy hắn đã gặp, hình như còn rất quen thuộc với hắn trước đây nhưng giờ thì hắn không còn có thể nhớ được gì nữa rồi, hắn không thể nhớ nổi người con gái đó là ai mà lại gọi tên hắn giữa nơi xa lạ này. Bắc cố mở to mắt ra ngắm nàng thật kĩ trong lúc người con gái ấy đứng yên nhìn lại hắn, hình như nhìn thấy hắn nàng vô cùng xúc động, hắn thấy nàng lén đưa tay lên lau nhẹ qua mắt. Trước mắt Bắc vào lúc này không hiểu sao mọi thứ cứ tối sầm hết cả lại, càng cố nhớ xem người con gái ấy là ai thì hắn lại càng cảm thấy mệt mỏi mất hết tất cả mọi giác quan. Cho đến lúc hắn gục xuống, hắn chỉ còn thấy mình ngã vào vòng tay của người đàn bà yếu đuối trước mặt, còn sau đó tất cả với hắn chỉ là bóng tối hoàn toàn.

Bắc tỉnh lại, hắn thấy đầu đau nhức toàn thân ê ẩm như thể vừa trải qua một trận ốm liệt giường vậy. Mà chắc là hắn ốm thật, Bắc sờ lên trán thấy nóng bừng cho dù đang có một chiếc khăn lạnh đặt lên đó để hạ nhiệt. Bắc nhận ra mình hoàn toàn trần truồng bên dưới tấm mền, hắn bâng quơ đưa tay sờ khắp thân, cảm giác sạch sẽ vô cùng như thể hắn vừa được lau rửa một cách rất cẩn thận. Hắn tự lần xuống bên dưới, toàn thân hắn đang nóng bừng nhưng cái chỗ đó thì mát lạnh khi bàn tay hắn chạm phải, cái đàn ông hắn lúc này teo lại không còn hùng hổ như mọi ngày khi hắn ở truồng. Hắn giật mình không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình, hắn đang ở trong một căn phòng xa lạ, Bắc bật người ngồi dậy nhìn quanh. Bất giác hắn phát hiện ra bên cạnh hắn có một người phụ nữ đang ngủ gục trên ghế bên giường hắn, có lẽ nàng đã săn sóc hắn trong lúc Bắc xỉu đi hôm qua.

Hắn chỉ nhớ lại được một cách mờ mờ, hôm qua hắn đi hàng giờ dưới mưa, hắn cảm thấy hoa mắt, hắn bệnh, rồi hắn gặp một người phụ nữ thoạt trông rất quen, rồi hắn không còn nhớ được gì nữa. Bỗng người đàn bà trở mình thức dậy, khẽ vươn vai mệt mỏi sau một đêm thức trắng, chợt đỏ bừng má xấu hổ khi trông thấy Bắc đang nhìn chằm chằm vào mình. Giờ thì Bắc đã nhận ra người con gái ấy, hắn không bao giờ nghĩ lại có lúc gặp gỡ nàng ở nơi này.
– Anh nằm xuống nghỉ đi, anh vẫn sốt cao lắm – nàng đặt tay lên trán hắn dịu dàng nói – để tôi pha ly sữa anh uống tạm nhé, tôi sẽ qua chợ mua ít đồ về nấu cháo cho anh.
– Cô đừng đi.
Tự nhiên Bắc đưa tay nắm lấy cánh tay thon nhỏ trắng muốt của nàng, hắn làm chuyện đó một cách tự nhiên, hắn có cảm giác lo sợ khi nàng đi để hắn ở lại một mình.
– Anh lúc nào cũng chỉ biết đòi hỏi người ta làm mọi chuyên theo ý mình thôi, ở Cần Thơ thì được chứ đây là nhà tôi thì anh phải biết nghe lời tôi chứ.
Nàng nheo mắt cười với hắn, khẽ gạt tay hắn ra.
– Nằm xuống giường nghỉ thêm chút đi, tôi đi không lâu đâu, sẽ quay lại nhanh thôi.

Nàng với hắn giờ như một người mẹ chăm lo cho đứa con, hết sức ân cần nâng niu, nàng làm cho hắn cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Bắc như đang được sống những ngày đẹp nhất cuộc đời, cho dù đạm bạc nhưng mỗi khi ở bên nàng, hắn luôn cảm thấy thời gian sao trôi quá nhanh. Hắn chỉ có một ao ước níu thời gian đi châm lại mỗi lúc nàng ở bên chăm sóc cho hắn. Vậy mà đã hơn một tuần kể từ cái buổi hắn ngất đi được nàng dìu về nhà chăm sóc, Bắc đã thấy khá hơn nhiều, hắn cảm thấy khoẻ mạnh hừng hực nhờ sự săn sóc của Ly cho dù tâm trạng buồn bã vẫn tiếp tục đeo dẳng hắn. Nhớ lại những hành động hắn đã làm với nàng, Bắc bỗng nảy sinh những mặc cảm nhất định, hắn đã đối xử với Ly theo kiểu tệ bạc, nàng vì hai anh em hắn mà phải chịu nhơ nhớp. Vậy mà giờ này nàng như đang cứu sống hắn, đem lại cho hắn những ánh sáng soi sáng cuộc đời đang trở nên vô cùng tối tăm của Bắc. Hắn mang ơn nàng quá nhiều, nhưng cũng vì thế mà dường như hắn càng có nhiều tâm sự hơn.