Đụ gái chăn bò

Cô gái chăn bò này tuy là chị nhưng không phải là chị ruột cũng không phải chị họ của Nam mà là một chị bạn học cùng với nó vào năm học lớp 6 tại trường cấp II, III Nguyễn Trãi. Chị ta tên là Hồ Thị Hiền, hiện giờ chị đã 19 tuổi nghĩa là so với nó, chị hơn nó những 2 tuổi. Lúc ấy, vì lớn tuổi nhất lớp nên bạn bè cùng lớp đương nhiên là tôn vinh lên hàng đàn chị và trong lớp, cho dù đứa nào có dữ dằn đến mấy đi chăng nữa cũng phải một chị Hiền, hai chị Hiền chứ không thể nào giỡn chơi được. Vả lại, tuy là con gái nhưng tính tình chị không thể nào nhu mì, hiền hậu như những bạn gái khác mà trái lại thật đanh đá, hung dữ còn hơn cả con trai đến nỗi cả lớp đều phải lắc đầu lè lưỡi chào thua. Chuyện gì chứ chuyện gây lộn hay đánh lộn, chị đều xếp sòng và dĩ nhiên là không ai giành được chức vô địch của chị ; dĩ nhiên chính vì vậy nên chưa hết học kỳ I, chị Hiền đã phải đọc bản kiểm điểm trước toàn trường những hai lần. Chị không những xấu tính mà nhan sắc chị lại còn không được đẹp cho lắm, giống y như là nồi nào úp vung nấy ; do thế nên đây cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến cho chị bị bạn bè chọc ghẹo rồi tức lên dẫn đến gây gỗ đánh nhau. Là con gái nhưng thân thể tay chân chị vừa mập mạp vừa ô dề với nước da nâu bóng, mịn màng ; mái tóc chị vàng khè vì ăn nắng tuy luôn được kẹp gọn lên nhưng lúc nào cũng hơi rôi rối.

Vầng trán chị cao ráo nhưng ngược lại, đôi mắt chị lại ti hí, đùng đục, hơi một chút long lanh với hai hàng mi cụt ngủn và nằm dưới hai hàng lông mày rậm như chổi xể. Sống mũi chị thấp lại bè bè ra hai bên nằm giữa cân đối với hai gò má nhô cao hai lưỡng quyền và trên chiếc cằm vuông vức là đôi môi dày mọng, dảnh lên, mỗi khi cười để lộ hai hàm răng tuy trắng ngà nhưng không được đều đặn cho lắm. Vóc dáng chị từ trên xuống dưới thẳng tắp suôn đuột một dòng, hình như là chẳng thấy eo co chi cả ; so với các bạn gái đồng trang lứa, có thể nói chị Hiền quá kém cỏi về mặt lôi cuốn, thu hút và quyến rũ. Hơn nữa, nét quê mùa lộ rõ nơi khuôn mặt và tướng tá của chị vì gia đình chị ở tận miệt cuối xã Long Hương, giáp ranh với khu vực hồ RMK gần sát chân núi Dinh, sống với đàn bò 15 con. Tuy tính tình như vậy nhưng không phải là đụng ai, chị cũng gây gỗ đánh nhau cho được, nhất là đối với những đứa bạn dễ thương, hiền lành, hay giúp đỡ bạn bè như Nam. Ngoài việc ăn nói đàng hoàng với chị, nó vẫn thường hay cho chị mượn vở chép bài mỗi lúc chị nghỉ học hoặc chỉ dẫn chị làm bài tập Pháp văn (nó là một trong những học sinh học giỏi môn Pháp văn nhất của lớp). Dĩ nhiên, dù cho vật có đổi sao có dời đi chăng nữa thì chị Hiền hoàn toàn không bao giờ là mục tiêu mà nó quan tâm, để ý đến ; lúc ấy, nó cứ mãi vọng tưởng đến Mỹ Thanh, một bạn gái học cùng lớp thâm thấp và dễ thương lạ.

Cuối năm lớp 6, do thi lại nhiều môn và phần tại học yếu nên chị Hiền không đủ điểm lên lớp, phải lưu ban ; sau đó, ngại chổ lớn tuổi nên chị bỏ học, tiếp tục rong ruổi cùng đàn bò rày đây mai đó đặng phụ giúp gia đình. Biết được điều này vì thỉnh thoảng mỗi lần đạp xe đi chơi, đôi lúc Nam bắt gặp chị dẫn bò đi ăn bên đường và lần nào, nó cũng dừng lại tán dóc với chị ; chị cũng vui vẻ nói chuyện với nó chứ không hề mặc cảm gì cả, lần nào chị cũng đều chia quà cho nó như lóng mía, bánh ú… Dạo này, sau chuyến vượt biên không thành phải lưu lạc ngoài hoang đảo cùng chị Năm Hoàng hơn hai tháng trời, vì phải nghỉ ở nhà đợi năm sau học lại nên nó thường xuyên đi chơi và gặp gỡ chị Hiền. Vì đã khôn lớn hơn lúc trước nên ngoài chuyện ăn quà của chị chia sẽ, nó còn mua lại cho chị thật nhiều quà như trái cây, bánh mì… khiến chị phải mủi lòng sục sùi. Chị chăn bò theo một lộ trình nhất định, từ Long Hương băng đồng về phía nhà máy nước Bà Rịa rồi lội ruộng thẳng đến cống Bà Vụng, có khi đi xa tận Hòa Long. Cứ mỗi sáng gần khoảng 8 giờ, Nam đạp xe đến cổng nhà máy nước chờ chút xíu là chị lùa bò đi đến, chị dẫn xe thằng bạn vào gửi ở nhà một người bà con của chị gần đó rồi cùng Nam theo sau đàn bò, vừa đi vừa nói cười vui vẻ. Trưa đến, hai chị em chui vào một vườn cây nhà nào đó và giở cơm mang theo cùng ăn với nhau ; đồ ăn tuy chỉ là rau muống xào, khô, mắm ruốc…nhưng đối với hai đứa thì thật giống như cao lương mỹ vị, cơm bữa nào như bữa nấy đều sạch sành sanh. Chiều về, đến nhà máy nước, chị Hiền vào nhà bà con dắt xe đạp ra cho nó và hai đứa chia tay nhau, ai về nhà nấy.

Hơn một tháng trời phụ giúp chị chăn bò, tình cảm giữa chị Hiền và Nam vô tình đã trở thành thắm thiết hơn lúc nào chẳng hề đứa nào hay biết ; cả hai chỉ cảm nhận được mỗi một điều đó là khi gặp nhau thì vui vẻ, nói cười huyên thuyên còn lúc vắng nhau thì buồn buồn, nhơ nhớ. Trò chuyện với nhau, nó vẫn lễ phép một chị Hiền hai chị Hiền còn chị thì cứ mày tao chi tớ với nó và mặc dù vậy nhưng trong bụng chị thương nó vô cùng ; ngày lại qua ngày, tháng nối tiếp tháng, giữa hai đứa vẫn chưa hề có chuyện gì không phải xảy ra cả. Một lần, Nam bỗng dưng nảy ra ý nghĩ là rủ chị Hiền đi xem phim buổi tối rồi do ngại ngùng, lần chần mãi đến những năm ngày sau, nó vẫn chưa thốt ra được nên lời với chị thì lại xảy ra một vụ đánh nhau giữa chị Hiền với một đám con trai chăn bò. Số là Nam ngày nào cũng đều theo chị đi chăn bò nên chuyện này dần dần đập vào mắt, lọt lổ tai mấy thằng chăn bò dân Hòa Long tuổi trạc từ 15-20 ; tụi này thấy ngứa mắt sao sao ấy nên cứ hễ thấy chị Hiền và Nam ở đâu buông lời chọc ghẹo nham nhở, nói hai chị em là hai vợ chồng chăn bò đẻ ra bò con…Ban đầu, chị còn nhường bỏ qua coi như là chẳng có chuyện gì xảy ra cả ; chị không thấy quê chứ Nam thì vừa quê vừa tức đến nóng cả mặt. Một ngày nọ, sau khi ăn cơm xong tại một vườn cây gần cống Bà Vụng, nó chui vào một bụi rậm để đi toalet và lúc trở ra, nó chạm trán với ba thằng chăn bò. Tụi này cợt nhã :

– Ê, con vợ mày đâu mất tiêu rồi hả, thằng nhóc?

– Thằng nhóc, con vợ mày xấu xấu vậy chứ nhìn kỹ coi cũng đã thấy mẹ, hả mậy?

– Bữa nào, bạn có cử chỉ đẹp kêu vợ mày ra cho tụi này chơi mầy cái cho đỡ ghiền coi!

– Má, tụi bây dám ăn nói vậy hả? – Nam lớn tiếng.

Vừa nói xong là nó lãnh trọn hai cái tát tai tóe lửa thấy đến cả mười ông trời ; quá đau đớn nhưng nó phải cố ghìm tiếng khóc. Chị Hiền ở chổ cột bò, thấy thằng bạn chị đi lâu quá nên đi tìm, từ xa chị đã phát hiện ra Nam đang bị ăn hiếp ; thế là chẳng nói chẳng rằng chị chạy đến tả xung hữu đột đấm đá cả ba thằng mất dạy kia thùm thụp. Sự xuất hiện của “nữ tướng” thật thần sầu quỷ khóc khiến cho tụi chăn bò trở tay không kịp ; cả ba thằng đành lãnh chịu đòn đau nhưng nhất quyết không chịu thua. Có thêm hai thằng nữa từ đâu chạy đến và thấy tình hình có vẻ gay cấn, Nam liều mạng lôi từ trong bụi ra một nhánh tre gai quất túi bụi vào đám chăn bò du côn để giải vây cho chị Hiền vì cho dù chị đang ở trên tay chúng đi chăng nữa thì đôi khi, mãnh hổ nan địch quần hồ. Thấy thằng bạn nổi xung lên, chị Hiền thêm tinh thần cùng nó rượt tụi chăn bò chạy có cờ. Chiều hôm đó, hai chị em lùa bò về sớm vì nhà chị Hiền hôm nay là ngày giỗ ông nội. Khi đến nhà, nghe chị Hường báo lại thằng An có đến đây xin phép cho Nam vào rẫy ở đồi Phong Phú chơi đến sáng mai sẽ về, nó mừng thầm trong bụng với một dự định thật táo bạo là nó sẽ đi Phong Phú nhưng không đi, chỉ lấy đó làm cớ để đến nhà chị Hiền chơi chiều nay, vì lúc nãy chị có kêu nó nhưng do không biết là có xin phép bố mẹ được hay không nên nó chưa dám nhận lời. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, nó lễ phép xin phép bố mẹ rồi dắt xe đạp ra chạy về phía Xóm Cát, rẽ quặt về phía Ty Điện lực, đạp thẳng qua Long Hương. Đến nhà chị Hiền, nó được chị vui mừng đón tiếp, khác hẳn với vẻ hung dữ của chị lúc trưa khi đánh nhau với đám chăn bò du côn ; thấy tâm trạng chị như vậy, nó mới bậm môi bấm gan nói nhỏ với chị là tối nay nó mời chị đi xem phim có được không? Nghe qua, những tưởng là chị sẽ phùng mang trợn má với nó, nào ngờ chị thoáng ngần ngừ rồi gật đầu đồng ý.