Cứu gái bị tai nạn

Tui đứng dậy tính tiền, đạp nổ con wave tàu rồi tui từ tốn xuống nhà nàng.

Ối định mệnh, nhà con nhỏ tỏ khiếp, kiểu như villa ấy. Tui gạt chân chóng xuống rồi gọi nhỏ.
– Xuống mở cửa cho anh.
– Vâng em xuống ngay.
– Ừ.

3 phút sau, nhỏ lăng tăng chạy từ trong nhà ra. Tui đứng hình, nhỏ mặt vái váy màu hồng có hình mấy con cừu (có thể là dê, cũng có thể là thỏ) ngắn chỉ che được 1 phần 3 cái đùi. Tui nuốt nước miếng rồi hỏi:

– Đùi em bị sao?
– Đùi em sao?
– Anh nhầm, mạng em bị sao?
– Nó cứ giật giật, lúc đứng yên luôn.
– À ờ gần đây có công an phường không em?
– Có anh ơi, đầu đường luôn ấy.

Thế là cái ý định cưỡng hôn tan thành mây khói trong đầu tui. Vào trong phòng khách, cái tui khoái nhất là chùm đèn trên trần nhà với cái tivi như cái bảng lớp. Rồi đi qua đúng 28 bậc thang (có thể là 29) thì đến phòng nhỏ. Đi sau nhỏ mới thấy mông nhỏ mới đẹp làm sao, công vút, tròn lẳng, kèm theo cái mùi đặc trưng của con gái. Ôi đã 2 năm rồi và giờ thằng em tui đã hồi sinh.

– Anh đợi em xí, em chưa dọn phòng.
– Ơ anh sửa máy chứ đâu sửa phòng.
– Đợi em 5 phút.

Thôi thì dại gái nên đứng đợi thôi.

– Xong rồi anh. ( 7 phút sau. )

Vào căn phòng màu xanh dương của nhỏ, thơm và nhiều gấu bông. Không suy nghĩ nhiều, tui tập trung ngay và luôn vào chuyên môn. Vâng, máy nhỏ bị lỏng dây mạng. Chưa vội cắm vào, tui đóng mặt ngầu đứng dậy mà nói:
– Hỏng nặng rồi em ạ.
– Thế giờ làm sao hã anh?
– Kiếm anh cái búa đi.
– Để em kiếm đã.
– Kiếm anh luôn cái bịch với cái cân nhớ.
– Ơ chi thế anh?
– Đập bán đồng nát chứ chi.
– Anh lại trêu em.
– Nó lỏng dây mạng, ngồi lại đây anh bày cho lần sau tự sửa.

Rồi nhỏ ngồi sát bên tui, ôi mùi hương kích thích.

– Như này, thế này, rồi như này, cắm vào lỗ như này…

Rồi tui quay mặt sang xem nhỏ thế nào thì… môi kề môi. Nếu không lầm thì nảy giờ nhỏ cũng nhìn tui chứ đâu có nhìn máy tính đếch gì. Từ từ, tôi đưa môi mình lại gần nhỏ, mỗi lúc một gần một gần, nhỏ cũng đã nhắm mắt lại chờ đợi. Nhưng phút giây ấy, kí ức 2 năm về trước ùa về trong suy nghĩ, trong cảm xúc. Tui khựng lại và bất chợt tui cười:

– Mặt em ngố quá hà.
– Huhu, anh trêu em.
– Làm gì nhắm mắt lại thế? Buồn ngủ à?
– Kệ em.
– Xùy thôi anh về nhé.
– Em cảm ơn anh nhiều.
– Cảm ơn không thế à?
– Ơ thế anh muốn gì?
Tui đưa má mình ra đòi hôn, ai dè nhỏ đáp lại 1 câu xanh rờn
– Lúc cơ hội đến không biết nắm bắt, đến lúc mất lại đòi. Không cho.

Quê quá, tui cáo từ nàng rồi về luôn. Thời gian trôi qua nhanh thật, mới đây trời đã sẫm tối. Tui ghé tạp hóa mua 10 lon sài gòn xanh rồi về phòng. Tui uống, cố uống, tui nhớ Vy, nhớ người con gái 2 năm trước. Trong cơn say tui nói vô thức.
– Vy, về bên anh đi em…

Phần 4

Bẵng đi một thời gian sau, tui vẫn giữ liên lạc đều với Quỳnh Anh nếu không muốn nói là thân hơn. Tui cũng không còn game nữa mà đã kiếm được việc làm ở quán cafe của người quen.


– Mày đang đâu Quân sịp vàng?
– Bố dọng chết mẹ mày, đang ở quán làm.
– Net không.
– Net con cặc
– Thằng bố láo.

Nói rồi tui cúp máy, thằng Huy nó là như thế. Khùng khùng nhưng được việc, dễ bảo.

– Lấy cho em 1 sữa 1 đen đá ít đường.

Tiếng khách í ới làm tui bận rộn, mới chốc đi cũng đã 9h tối, còn 1 tiếng nữa là tan ca rồi.

– Anh Quân.

Tiếng gọi bên khu C làm tui quay lại.

– Ơ Mai, chào em.
– Anh Quân làm đây à?
– Ừ nửa tháng rồi em.
– Trong anh ngon giai ra nhể.
– Uầy gái chê đấy em.
– Có anh chê gái thì có, thôi cho em…

Lấy nước xong cho cái Mai tui cũng thay đồ ra rồi về luôn. Chả là từ nhà ra chổ làm có 1 cây nên tui đi xe đạp, khỏi tốn xăng với cả bảo vệ môi trường.

“Đùng…” – tui ngã lăn quay ra đường.

– Ông anh đi xe kiểu gì thế? – Thằng nhóc chạy chiếc sirus có con ghệ ngồi sau hỏi
– Thế trên đời này mày nghĩ có mấy kiểu lái xe.

Mặt thằng nhóc thộn ra, con ghệ ngồi sau nó nhăn nhăn mày rồi nói:

– Thôi đi anh.
– Bố cái thằng ranh. – tui gào lên khi tụi nó đã chạy xa.

Trầy hết chân tay, tui đánh xe về nhà, ông u bà u ngủ hết rồi mà chưa ngủ thì cũng chả sao. Lấy oxi già ra, nghĩ đến cảm giác ran rát thế là lại cất vào. Tắm xong định ngủ thì con Vertu khựa rung lên bần bật.

– Anh nghe Quỳnh Anh ơi.
– Anh… em nhờ anh cái này. Gấp lắm rồi.
– Nói anh nghe.
– Sáng mai anh đi đảo với em nhé.
– Đảo?!? Đảo gì?
– Hòn mun anh ạ.
– Ôi trai đẹp thiếu gì mà lại rủ anh.
– Em không đùa đâu, nhớ nhớ… em năn nỉ ấy.

Đờ mờ cái giọng như thế thì bố thằng nào cứng cho nổi.

– Nói anh lý do.
– Mai họp lớp cấp 3 nhưng em không có người yêu.
– Thì sao đâu?
– Luật đứa nào không có người yêu thì phải uống 1 chai nước biển.
– Ôi dào, uống cho có iot.
– Anh cứ trêu em.
– Nhưng mà…
– Nhưng sao?
– Em phải bao anh vì em mời anh.
– Okee, dị là anh chịu rồi nha.
– Ừ mấy giờ em?
– Sáng mai 8h anh qua nhà em nha
– Ừ anh biết rồi..

Phần 5

2 năm trước…
– Bác sĩ, cứu Vy đi bác sĩ. Con xin bác sĩ mà…

Đêm đó, một đêm mưa gió bão bùng, đêm mà tui khóc hết nước mắt trước hành lang bệnh viện khi em mất vì bệnh máu trắng. Lúc đó, tui tự trách mình vô tâm không biết em mắc bệnh, trách mình không phát hiện có lẽ giờ này em đã được chữa khỏi.

” Vy, về với anh đi em. ”
Là câu nói hằng đêm tui thường nói 2 năm nay, là câu nói mà tui nói những lúc say, và là câu nói những lúc mà tui tuyệt vọng nhất.

Em, người con gái mang hết cảm xúc của tui đi theo em xuống lòng đất sâu…

Thực tại…

Tui mở mắt ra lúc 7 giờ sáng và dĩ nhiên tui không quên là hôm nay mình sẽ đi du lịch với con bé Q.A… Lấy cái balo ra, tui nhét vào đó 2 cái sịp yêu thích, 2 cái quần và 2 áo thun. Vệ sinh cá nhân xong, tui ghé qua quán cà phê cóc tui với thằng Huy hay uống nhâm nhi ly cà phê điếu thuốc.

– Đù má, mày trốn nợ hã Quân.
– Nợ nợ con cặc, bố đi du lịch với gái nhá.
– Định mệnh, ăn mảnh khoe khoe con cặc à?
– Ơ hay, tao đá bỏ bu mày nhớ. À mà trễ giờ rồi, tao đi đây.
– Thượng lộ nằm ngang nha huynh đệ.
– Đụ má thằng mặt lồn này.

Nói rồi tui đạp nổ con wave tàu rồi nhà nàng thẳng tiến, đến nơi tui bấm số gọi nàng xuống mở cửa
– Anh tới rồi này.
– Ừm anh đợi em xí.

7 phút sau con nhỏ xuống. Ê.ê.ê.ê.. sexy lady.. Con nhỏ mặc cái áo khoét nách mà lộ cái áo con mà bọn con gái thường mặc và nó dài đến nửa đùi, cảm tưởng như con nhỏ không mặc quần bên trong.

– Đồn cảnh sát chuyển chổ chưa em?
– Dạ còn ngay đấy anh ạ. Mà chi thế anh?
– Anh hỏi xã giao thôi, mà đi chưa em?
– Đợi tí xe tới anh ơi, mà nhớ giao kèo hôm qua không đấy?
– Nhớ, giao kèo là em mời anh đi em phải bao anh.
– Không phải, cái kia kìa.
– Cái gì mà kia kìa?
– Giả làm bạn trai em ý.
– Haha, tưởng gì, em yêu lại đây anh hôn cái nào.
– Á… Không phải lúc này.
– Anh đùa thôi. Ăn sáng chưa em?
– Ăn rồi, còn anh?
– Anh ăn rồi. – Nói thế chứ sáng giờ có tọng nuốt gì đâu.