Cuộc ngoại tình dài lâu

Tôi đía vô : vậy rồi em thích hay em giận. Cô chối bay chối biến : ở đó mà thích, người ta có hai cái vú làm kiểng, anh bóp bể nát và nhăn nheo, xấu xí hết trơn, còn ưa với ưng chi nổi. Anh làm lành : anh biết lỗi mà, thế nên sau đó anh bợ cả hai vú cưng mà liếm la liếm lết cho nó giãn nở ra còn chi.

Anh nghe rõ tiếng cô lấy hơi lên, rặn từng chữ : anh bóp đã oải, liếm còn oải hơn, hai vú em mà anh làm như cục bột nhồi kinh thiên động địa. Anh hứa dứt dạt : được rồi, kỳ này dìa anh hổng động tới chúng nữa, chỉ năn nỉ cưng bạch cái xú ra cho anh dòm đỡ ghiền thôi.

Cô lăng xăng cướp lời anh : ai cấm anh đâu nà, nựng thì cũng dìu dịu thôi, còn liếm thì cũng sơ sơ là được, ai đời anh láu táu như con nít làm em ớn. Anh nói : bình thường anh cũng cố giữ bình tĩnh cưng à, nhưng khi thấy ba cái thứ lăng nhăng em bày ra, anh quên mất tiêu. Anh chộn rộn lo bưng chúng ngay sợ em đổi ý.

Cô hứ cô háy, trong phôn nghe lụp cụp. Kế đó tiếng cô sang sảng : tội nghiệp hôn, vậy rồi giờ anh tưởng tượng thấy nó ra sao. Anh a hèm coi bộ chờ thấm mới kể : anh thấy hình như hai cái núm vú lâu không bị anh ngậm chắc là trở lại màu hồng chớ không còn xám nâu như trước. Cô bật cười khoái chí : anh làm như có thần nhãn hổng bằng, ở bển mà nhìn thấu tới bên nây. Tuy vậy anh nghe rột rẹt nên hỏi : chớ em làm gì đó. Cô nói đang kéo vú ra coi anh đoán có đúng không.

Anh nghe lỗ tai u u như đang áp nhĩ vô vỏ ốc tai tượng, tiếng rất xa xăm và lâu chi lâu khiếp. Anh nôn nóng hỏi đại : coi soát rồi chưa mà hổng cho anh biết nó sao rồi. Cô cười lạch bạch : nó nở bự xộn, anh ơi, hai quầng nổi hạt hết trơn, còn cái núm sao cương cương nhức nhối.

Đột nhiên, một bàn tay anh bóp vò vò trong không trung, anh nghe cô la : ý nhột. Anh càng bóp xiết bàn tay, thấy cô như đang xục xịch trước mặt anh. Anh bỗng thấy thở khò khè, cô phải lên tiếng : khi không sao anh thở ì ạch vậy. Anh thú thực với cô : tại anh đang nghĩ bóp vú em nên anh bắt run.

Cô cũng nhao nhao theo : chèn ơi, hèn chi em cũng tức ngực quá. Bóp nhè nhẹ thôi anh, em đau. Tiếng cô kêu như tiếng con mèo, bị phá mà cố lẩn quẩn bên chủ. Anh mút mút miệng nghe chách chách, cô hỏi tút suỵt : chớ bộ anh đang nghĩ là nút vú em đó hả. Anh lụng bụng đáp : chớ còn gì nữa.

Cô thở ra, hèn chi mà cô nhớ đời nhớ kiếp anh đến quên luôn chồng. Anh ì ọp nút, bú, dù cách xa nghìn dặm mà cô cũng thấy hai đầu vú cương phình. Cô vẫn nói với anh, nhưng nạnh người, chìa cao vú ra để anh bú cho căng. Anh lọp xọp nút và thở ra thở vô đứt quãng, cô phải cản : từ từ thôi, đừng nôn, bứt hơi mệt lắm.

Anh nói ngọng nghịu : anh chỉ bú được một bên thôi, còn bên kia em măn phụ cho anh một chút. Cô thấy đòi hỏi của anh kỳ cục, nhưng cũng làm. Cô kéo trệ cái xú xuống để hai vú lòi ra, rồi đoán chừng anh đang bú nút cái nào còn thì cô măn cái vú đang để trống.

Hai người chơi cút bắt như thế thiệt lâu, cô sợ anh trả tiền viễn liên nhiều nên can : thôi, bú rờ vậy đủ rồi, để lần khác. Anh nào chịu nghe nên cứ nút oàm oàm. Cô vừa thương vừa tội nghiệp nên uốn éo như anh đang hiện diện bên cạnh. Cô cũng tưởng tượng anh đang rúc mặt vào giữa rãnh vú cô, lúc la lúc lắc hun hít và làm tầy huầy hai cục vú nẩy nẩy.

Cô nhớ lúc anh gần cô, mặt lì lì và hớp tớp như sợ cô trốn. Anh tháo bung cái nịt vú mà cũng chưa hài lòng. Anh dứt liệng ra giường rồi đè cô lăn chiêng ra nệm. Anh bóp ghịt hai vú thành cục, thành lọn và trây môi, trây mũi lên làm cho hai núm sửng cứng đanh. Anh hun, anh hít và làm cô chóng mày chóng mặt vì vần hai cái vú nháo nhào như nghịch bột.

Khi anh thả cô ra thì cô ngất ngư luôn, mắt nổ hoa đốm, tai ù ù, miệng khô đi vì lợn cợn. Cô thường trách anh : làm như ăn cướp. Vú mớm mà anh coi như mớ thịt ba chỉ, xóc lọn thấy ể. Anh cười khì khì nhận lỗi : tại anh ham mà em. Cô nói : thì biết anh ham, nhưng từ tốn đã sao, ai thoát khỏi tay anh mà sợ.

Anh thong thả kể lể : vú đàn bà thì anh thấy hoặc nhìn trộm cả trăm lần, nhưng cứ thấy em là anh nôn dữ tợn. Anh sợ chậm chạp rồi bú nút hổng bao lâu, uổng đi. Hơn nữa, trò chụp giựt ăn lén của người cũng sợ bị bắt quả tang nên bôc hốt nhặm lẹ, kẻo chả dìa thì hẫng.

Cô cười rung cả người chê bai : đã chơi mà rét. Và cô hé lộ cho anh biết : bữa nào ổng đi là em đều hỏi nhóng hết trơn, nên đừng lo ổng về bất tử. Anh cứ yên tâm mà sờ, mà bóp, em tự nguyện để cho anh hả hê, đừng láu táu hư vú em hết. Càng ngày cô càng ranh mãnh, đón đầu đón đuôi, gài thế anh chồng để dâng cho người yêu khoái lạc.

Anh hãnh diện, nhưng chút lương tri còn sót khiến anh phải ngăn chặn cô : em một vừa hai phải thôi, dẫu sao ảnh cũng có quyền, còn anh là người ăn ké, em đừng bên khinh bên trọng, coi hổng được.

Cô xuống giọng tả oán : em biết hết, nhưng sao em thương anh hơn thương lão. Giá mà anh bằng lòng em có thể dứt áo ra đi với anh ngay. Xa anh em muốn điên lên nên cố tình phá thối để lão ghét mà xua đuổi em đi, đỡ ân hận.

Anh choáng váng hét : chèn đéc, em chơi ngông vậy. Rồi anh ở xa, ổng hất em ra đường, anh liệu sao cho kịp. Cô hứ gằn giọng : em về bên chị ruột ở quê nhắn tin và chờ anh. Em sẽ làm cho anh nóng ruột phải vội về nẫng em đi, sang đó tha hồ em lo cho anh từ đầu đến cuối.

Anh ghẹo giỡn : rồi khi anh chán, em sẽ tính sao. Cô long hai mắt lên thật dễ sợ, dọa : anh mà phản bội thì tôi xẻo, xẻo. Cô nghiến răng trèo trẹo khiến anh phát ớn. Sau đó anh phải vội âu yếm cô để xóa đi nghi ngờ lảng vảng đâu đó.

Bây giờ nói chuyện qua phôn, anh càng thấm thía hơn tình cảm yêu đương cô dành riêng cho anh tự thuở giờ. Cô lại giục : sao im im nữa rồi. Bộ em nói khiến anh sợ hả. Anh phải hối hả nói ngay : đâu có, anh đang mạnh tay bóp em nè và anh lè phè kêu lên trong máy. Cô hòa nhịp theo anh : ừa ừa, em thấy rồi, anh đang mím môi nặn lòi vú em ra, phải rồi, hèn gì em thấy đau đau. Ý anh lại còn cắn đầu vú em nữa, nó sưng tấy lên nhức buốt, cắn nhè nhẹ thôi anh, em đau.

Tiếng cô rền rền nghe u u như gió thoảng. Anh nhìn đồng hồ, hai người nói bá láp đã hơn 45 phút. Anh báo cô gác máy vì khuya rồi.

Mỗi lần đấu láo với cô xong, anh không cách gì ngủ một lèo từ tối đến sáng. Anh vừa chợp mắt quãng 1 tiếng là như bị ai thôi thúc lôi choàng dậy. Thế là cứ nằm mở mắt ra đó, có khi vài tiếng, có khi tới sáng bạch luôn. Anh mệt mỏi vô kể, bận gọi sau anh trách cứ thì được nghe cô than : bộ anh tưởng em vui thú lắm hả. Anh mất ngủ thì em cũng mất ngủ gấp hai anh, bên này buổi chiều em nhắc anh thì bên đó là đêm, anh ọc ạch nhưng hôm sau còn ngủ bù, chứ em lại quay sang đêm tức thì ngủ nghê gì nổi.

Cô nói nghe bắt tội : em nhớ anh bằng chết, anh không thương thì chớ còn trách em nữa. Anh nghe ra, nhưng vẫn rầy rà : nhắc thì nhớ anh chút chút thôi, còn để anh đánh giấc lấy sức, chớ mai kia về mà súng ống nghẹt nòng còn làm ăn gì được. Cô đang lụng phụng vậy mà cũng rúc rích cười xòa : súng anh trở ngại tác xạ còn lâu, có khi nó nổ liên thanh, em mới chết đứ đừ đó chớ.

Đúng là yêu nhau ra rít có khác, nói năng gì rồi cũng tấp vơ quàng vơ xiên vào cái chỗ đó, thế nhưng nếu không đem việc trời ơi ra rủ rỉ với nhau thì còn biết nói gì nữa đây. Anh đến khổ sở vì trăn trở với hình ảnh cô.

Nhắm mắt hay mở mắt thì lừng lững cặp vú cô cũng lồ lộ trước mặt. Mà đã thấy vú vê đố ai chẳng ngấp nghé muốn sờ. Cho dù xa cách nhau như hai nửa quả cam mà anh vẫn rành rành vê bưng cặp vú cô như những lúc anh về gần hay giống thời gian anh còn ở cạnh.

Anh quen cô hàng chục năm rồi. Tình yêu đã nhuốm nhiều niềm vui cũng như trắc trở. Phải nói là cô rất liều, nguyên do cũng tại vì những sự giúp đỡ nhỏ nhoi anh đã làm cho cô. Dạo ấy, cô còn là nhân viên mậu dịch bán cửa hàng thịt. Dưới thời tem phiếu mà lọt vào được chỗ đó hẳn no. Chả thế mà trông người cô lúc nào cũng tươi cũng mướt.