Cơn mưa vội

– Dân chơi không sợ mưa rơi… hú…hú…! – Thằng Bách hét lên và phóng xe nhanh hơn.

– Ờ, mấy lần rủ đi chơi kêu mưa ở nhà ngủ! – Thằng Giang làu bàu.

– Lúc đấy là thiểu số thôi, anh là anh vô tội…

– Ờ… mày có tội tao phô mẹ mày lâu rồi…

Tôi gìm chân đạp xe chậm lại 3 đứa bạn. Nhìn làn mưa trước mặt như một gánh nặng ghì chặt lên vai những cảm giác hỗn độn khó tả. Nếu như có tình yêu sét đánh thì chắc chắn, chuyện vừa rồi là một dạng tình cảm kiểu đó. Nhưng tôi chưa bị sét đánh, nếu bị sét đánh thật, thì các bạn hãy cẩn thận xem những dòng này viết lên có chút âm khí nào không? Tất nhiên là có rồi… tối nay tôi sẽ ghé thăm bạn… bạn nhớ mở cửa sổ nhé! ( Đùa thôi )…

Cơn mưa vội, xóa mờ hết những tảng băng của quá khứ, đeo bám tôi suốt thời Lớp 9… Về mối tình đầu khiến bản thân tôi thay đổi rất nhiều… Và như lần đầu tiên… Tôi đã không thể làm gì ngoài im lặng…

Cách đây gần một năm, tôi đã phải chứng kiến người mình yêu ra đi ngay trước mắt mình mà không thể làm gì…

Hôm đó, cũng là một cơn mưa, nhưng là một cơn mưa mùa đông. Là một đêm giáng sinh không hề an lành như cái tên gọi. Tôi và em – Mối tình đầu của tôi, cùng cả lớp vui vẻ đạp xe đi chơi, tay cầm ô trong mưa. Chúng tôi tính đi hát sau khi vừa ăn liên hoan tại nhà thầy chủ nhiệm…

Tôi và em hai xe đi chậm lại với cả lớp. Cùng nói chuyện, cùng cười. Âm thanh dưới mưa trở nên ngọt ngào, da diết… Và đó là lúc tôi nói lời yêu đầu tiên với em, một câu nói vội vàng trong mưa… tiếng gió rít bên tai, lạnh lẽo…

Và em đã đồng ý, tôi lúc đó vui không thể cầm lòng và thể hiện sự vui sướng tuyệt độ. Hét to lên, rồi mỉm cười rạng rỡ…

Ánh mắt em lúc đó, tôi nhớ mãi đôi mắt trong veo đầy thuần khiết….

Đôi môi đó, tôi nhớ mãi nụ cười ấm áp sưởi ấm lòng tôi suốt 3 mùa đông thời cấp 2…

Giọng nói đó, tôi nhớ mãi âm thanh ngọt ngào từ những câu hát chan chứa của em…

Nhưng… tất cả chỉ là…

Những ký ức hòa tan cùng giọt lệ cay đắng…

Em đạp xe phóng lên trước tôi, tôi ngẩn ngơ chạy theo với bao niềm vui từ sâu trong tim tràn lên, hai chiếc xe đạp của hai người đang yêu đạp xe trong làn mưa dầy đặc. Sự lạnh lẽo của một mùa đông liệu có phải là sự ấm áp từ hai trái tim phá vỡ…

Giây phút, mọi thứ như một thước phim quay chậm lại, tôi vô hồn nhìn em ngã xuống…đôi tay nặng cứng dưới mưa… nhưng bàn tay em vẫn rất ấm…

Một chiếc moto phóng nhanh trên đường, tiếng động cơ xé tan làn mưa, và cơn gió thổi mạnh hơi lạnh như sự tràn trề sau một khoảng thời gian tích tụ….

Tiếng phanh xe vang lên, đèn xe máy lao thẳng vào người con gái tôi yêu như một con thú dữ cuốn đi một phần cơ thể tôi. Trái tim tôi chết nặng, vỡ nát…

Tôi nhớ mãi những màu sắc ấy, màu máu trên tay tôi, màu đen của màn đêm, và ánh đèn đường vàng vọt chiếu xuống. Âm hưởng của định mệnh ngân dài… tiếng mưa như rên rỉ bên tai tôi đầy chua xót.

Lúc đó, tôi quăng xe vào bên đường, đôi chân chết lặng mà không thể làm gì…

– Gọi cứu thương mau… – Thằng Giang hô to…

Cả lớp đều không tin vào mọi chuyện vừa xảy ra… giống như biết rằng điều đó là quá kinh khủng….

Mưa vẫn rơi… nặng hạt…

Người lái xe moto đến bên cạnh em rồi theo phản xạ rồ ga bỏ chạy… tôi đưa mắt nhìn biển số xe rồi cầm lòng tiến đến cạnh em. Ngồi xuống, đỡ em lên. Đôi môi em mím chặt…đưa tay lên trước mặt tôi… Tôi ngu ngơ nắm lấy tay em… tôi đau lắm…

– Cố lên…. – Tôi nhìn em đầy xót xa.

– Mình đau lắmmm…

– Không sao đâu…. – Tôi bật khóc… hay giọt lệ vỡ òa.

– ……!

– Cười lên… nhìn mình… ! Đừng nhắm mắt, đừng ngủ! chúng ta còn đi chơi với lớp mà…

– …. !

– Tỉnh dậy, mình không thích đùa kiểu này…!

– ….!

– Này…!

– …..!

– Này!

– ….!

– Này… !

– ……!

– Thôi được, mình xin thua… mình thua, giờ thì tỉnh dậy đi… mình xin đấy!

– …..!

– Đừng đùa mình như thế!

Khung đường vắng người, cả lớp vây quanh hai đứa… máu của em hòa vào trong mưa và giọt lệ từ đôi mắt tôi… tôi mỉm cười… cay đắng…

Em đã yên lặng… mãi mãi yên lặng…

Cuộc sống mà, không ai biết ngày mai sẽ ban tặng hay lấy đi của ta bất cứ điều gì… người mà bạn yêu thương nhất, cũng có thể rời bỏ nơi bạn mà đi… và với tôi ngày đó, tôi thấy cuộc sống đã lấy đi của tôi một Dấu vết quá lớn. Bức tranh về mùa đông năm đó của tôi, sao cay đắng mất hẳn đi hình bóng của em, sao chỉ còn bóng dáng mình tôi thẫn thờ tìm em xuyên suốt cuốn phim kỷ niệm hòa trong ngày tháng, như liều thuốc độc ngọt ngào, dần dần giết chết chính mình…

Ngày em ra đi là ngày tôi đã khóc rất nhiều

Ngày em ra đi, trên đôi môi tôi không còn gọi tên ai đó đầy thân thuộc

Ngày em ra đi, với tôi cơn mưa là quá khứ đau khổ

Ngày em ra đi… ngày tôi mãi nhớ… ngày mà cảm xúc của tôi đóng băng… ngưng trệ… dồn nén… đông đặc…

Một mùa đông lạnh giá, chiếc bóng tôi đi tìm em trên con đường đó suốt cả mấy tháng trời… tôi lang thang trên khung đường nghiệt ngã rất nhiều lần…và đôi lúc gục xuống và khóc mà không thể ngừng nổi…

Ngày đó bạn có thể thấy một cậu bé nằm gục xuống khung đường và bật khóc nức nở, hay ngồi bên ven đường mà hát vu vơ, một mình, chỉ một mình… người đó có thể là tôi, tôi là cậu bé đó! Sẽ chẳng thiết một điều gì khi một phần cơ thể bị mất đi. Tự hỏi sao ông trời lại chọn tôi là người để lấy mất thứ quan trọng … lấy đi một cách vĩnh viễn… ?

Mối tình đầu của tôi đấy… còn chưa nói lời chia tay nữa… xa rồi… cơn mưa mùa đông đã xa…..!

Phần 3

Và từ đó trở đi, tôi trở nên lạnh hơn. Tôi tránh xa tình cảm, không còn như ngày xưa. Tôi vẫn đến lớp và tỏ ra bình thường, vẫn cười nói, vẫn bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng khi động vào vết cắt đó, muốn kìm lòng cũng không thể… Tôi bị xem là nhát gái, nhưng thực ra là vì tôi không thể quên em.

Ngày đó với tôi như là một ngày vừa chết đi, vì con tim như vỡ tan ra hàng trăm mảnh và mỗi mảnh lại tự tìm cách rày vò bản thân… cho đến một ngày, tôi trở lại… vì lời hứa với em ngày xưa… đó là thi đỗ cấp 3…

Khoảnh thời gian trìm trong bóng đêm của tâm hồn nhưng có một chút nghị lực buộc tôi phải đứng vững… tôi cố gắng giữ cho mình những khoảng lặng sâu hơn… Giống như em đã từng nói với tôi rằng:

– Mình thích bóng tối của tâm hồn, vì nó còn sáng hơn cả niềm tin của sự lừa dối…

– Tại sao?

– Vì mình muốn có sự yên lặng của bản thân. Không phải lo nghĩ gì, bình thản….

– …..!

Và em đã ra đi…có lẽ là sự bình yên mà em từng muốn có!

Ở hiện tại, tôi vẫn đạp xe trên con đường mưa, với những ký ức hiện về cay xè khóe mắt… tôi vô thức tạt vào một mái hiên gần đấy, và cảm xúc nghẹn ngào khiến nước mắt tôi không ngừng rơi. Cơn mưa nặng hạt hơn… Vội vàng như ngày hôm đó… với nhiều điều mà tôi đã từng phải giá như rất nhiều lần….

Chiều hôm sau, tôi đến trường học như bao ngày… Gửi xe xong, tôi bước vội vào căn tin mua nước cho qua cơn khát đang ngự trị khiến bản thân khô cứng họng… thì có một sự bất ngờ khiến tôi sững sờ… tôi gặp người đó, người con gái hôm qua đã đứng cùng tôi dưới mái hiên của lớp học thêm. Người đó đi cùng với một bạn nữa… thấy vậy, tôi vội tránh đường cho hai người…trong lòng hiện lên những khoảnh khắc rất quen thuộc.

Ngơ ngác một lúc lâu và không thể nhớ nổi cảm giác thân quen đó xuất phát hay bắt đầu từ đâu. Thật sự trống trải, bơ vơ và lạc lõng… tôi đi lên lớp rồi nằm gục xuống bàn như mọi khi: