Cơn mưa Sài Gòn

Trong gần hai tháng qua, qua những lần ta gặp nhau trên sân trường, trong các quán ăn đều là thường lệ. Tôi học lớp 2, Linh và Ánh học lớp 1. Đã không còn các cơ hội gần gũi để nói chuyện với em, việc không gần nhau làm sao tiếp xúc được. Cũng như lửa không gần rơm, làm sao nóng vội nảy sinh.

Chuyện tình cảm không cần sự vội vàng, dục tốc bất đạt luôn luôn đúng trong mọi tình huống. Dẫu biết thế nhưng tôi luôn cảm thấy thiếu vắng gì đó ở bản thân, một hơi hướng tình cảm luôn thôi thúc trong tôi. Nhưng không điều đó không mãnh liệt quá đỗi, chỉ cho tôi sống qua ngày.

Tôi có sở thích ngồi hàng ghế bên phải hàng số 3 khi đi xe buýt vắng khách. Một lần như vậy trong giờ thấp điểm, đang mơ màng nhìn quan cảnh thân quen thì có một nhỏ con gái bước lên từ cửa trước. Nhỏ đeo khẩu trang màu trắng, mặc quần jeans và áo sơ mi với ánh mắt sắc lẹm, tôi chẳng thèm quan tâm cho đến khi nhỏ ngồi cạnh tôi trong khi còn mấy chỗ ghế trống.

Thấy làm lạ nhưng chẳng thể nào tò mò vô cớ được, họ thích ngồi đâu họ ngồi. Nhưng một hồi nhỏ lại tựa vai tôi bất chợt, tôi quay sang thì có vẻ nhỏ đang ngủ gục.

Đây là lần đầu tiên tôi bị như thế này, lạ thật nhưng mặc kệ thôi. Mà từ khi vô Sài Gòn tới giờ, tôi thấy đa số con gái đều đeo khẩu trang, điều này thật khó hiểu. Chả là đi xe máy không nói gì, đi bộ cũng đeo, đi xe buýt cũng đeo, ăn cơm mà còn đeo khẩu trang thì tôi bái phục quá đi mất. Dần dần tôi có sự ác cảm trong phong cách khẩu trang bao phủ toàn thành nơi đây. Chỉ là ác cảm chứ không phải miệt thị. Tới trạm suối tiên, có một cặp đôi có vẻ tầm 15 tuổi hấp tấp chạy tới nhắc bác tài xế dừng xe, vì đã sắp qua trạm nên xe đột ngột dừng cái “két”.

– Sao nãy giờ không nói sớm! – Bác Tài quay sang phẫn nộ 2 đứa nhỏ.

Trong khi đó đứa con gái nói:

– Dạ, con xin lỗi. Tại ông đó, đi theo tui làm gì hoài vậy!

– Hi, mình thích bạn đi theo không được sao. – Thằng nhỏ theo sau đáp.

– Tui không thích ông, ông đừng theo nữa.

– Điều đó không quan trọng, không lẽ về sau bạn cũng không thích mình sao? – Nhóc con trai cười nói rồi lẽo đẽo theo sau.

– Đừng có mơ, tui thích người khác rồi. Ông tránh ra hộ tôi cái. – Nói rồi nhỏ con gái cứ đi, trong khi đó nhóc trai cứ theo sau.

Lúc này bạn nữ bên cạnh đã tỉnh giấc, bờ vai tôi cũng đỡ mỏi phần nào. Tới trạm khoa học tự nhiên tôi xuống xe. Mọi chuyện vừa xảy ra làm tôi ngộ ra một điều: Khi đã thích một người nào đó, thì phải tìm cách cho họ cảm thấy tình cảm của mình, không trực tiếp thì hãy là gián tiếp.

Tôi quyết định lên kế hoạch quan tâm Linh nhiều hơn, hay đơn giản nhất là có cơ hội để gần gũi bên em. Nếu không có sự tiếp xúc, tôi đâu thể làm những điều cho em.

Vì thế, mỗi sáng tôi quyết định đi xe buýt sớm hơn thường lệ, để đến trường ngồi đợi sẵn tại ghế đá chờ Linh đi ngang qua với vẻ tình cờ.

– Hey, Linh. – Tôi mừng rỡ khi Linh sắp ngang qua tầm mắt của tôi.

– Hơ, Lít. Sao ngồi đây vậy? – Em vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi.

– Mới ăn sáng xong ngồi hóng mát tí á mà. Nay học môn gì vậy? – Tôi vờ hỏi chứ thực tế thời khóa biểu đã nắm trong lòng bàn tay.

– À, điện tử căn bản. – Linh vẫn nụ cười ấy. Rồi hai đứa cứ thế mà đi vô trường, phòng học hai lớp thì cũng gần bên nhau nên tiện đường luôn. Ngày qua ngày lại thành thói quen, tôi cứ đợi chờ Linh để được đi cùng. Thêm vào đó vài lần mua cho Linh ly nước mía, chỉ để đổi lại nụ cười của em.

Sau thời gian chờ đợi ngắn hạn vài tuần, tôi sợ Linh sẽ biết mình đợi em mỗi buổi sáng nên đành lơ đi vài hôm. Cứ một tuần 5 buổi lại cách ra 3 buổi chờ xen kẽ 2 hôm nghỉ, vậy hẳn em sẽ không nghĩ ngợi nhiều.

Nhưng sự đời đâu có gì suôn sẻ mãi được, một hôm đang đợi như thường lệ cũng vẫn thấy Linh, lần này em không đi một mình nữa mà là đi với gã con trai nào đó. Thế là tôi đành ngậm ngùi tránh né không cho Linh thấy rằng tôi đợi em hôm nay. Sau giai đoạn hỏi han điều tra, tôi biết hắn là Nam bạn cùng lớp với Linh.

Lòng có hơi chút buồn, thấy khó chịu làm sao ấy. Mong rằng Linh chỉ là tình cờ gặp người bạn cùng lớp đi chung đường thôi.

Ba tuần trôi qua kể từ khi tôi bắt đầu ngồi đợi Linh, hôm nay lại chuyến xe buýt trễ. Cây xăng 27 tháng 7 vẫn nhiều cô gái đi xuống, tôi lại luôn thời cơ chiếm lấy hàng ghế số 3 bên phải. Một hình dáng thấy quen quen lại bước lên từ cửa trước, tôi không nhớ rõ bởi vì nhiều cô gái đeo khẩu trang quá, cô ấy ngồi cạnh tôi. Như lần trước có một cô gái, lại ngủ gục lên vai. Mà thôi lại bỏ đi.

Chiều đi ngang qua phố, trời trở Thu vội vã từ khi nào. Những cành Bàng nặng trĩu như muốn trút hết nắng lên những chiếc lá dần rời bỏ phần xanh tươi của mình. Tôi nảy ra một ý tưởng mới, khoa đang có cuộc thi “Ý tưởng I – Fetel”. Cuộc thi khuyến khích các bạn tư duy về một công nghệ giúp ích cho xã hội, chỉ cần hình thức và ý tưởng không cần tạo ra sản phẩm thực tế. Thế nên tôi đã rủ em cùng làm chung.

Câu chuyện rủ rê được lan sang tới nhỏ Ánh, nó có vẻ cũng thích thú với cuộc thi này. Đầu tiên là phải tìm ra ý tưởng, sau đó mới triển khai công việc tìm tòi chi tiết. Cuối cùng là xây dựng ý tưởng thành một bản word 5 trang và nộp.

Về nhà, bỏ công sức tôi tìm hiểu kĩ càng, thực tế là mong muốn được ai đó nhìn nhận về mình khác hơn. Tôi lên mạng, tôi hỏi han những người biết về kỹ thuật để lên một ý tưởng có tên: Chân lực.

Tả sơ qua mô hình ý tưởng, nó là một bộ nhiều trục có vòng quay ly tâm. Để dễ hiểu, ví dụ như cây lau nhà có một xô nước để dùng cây lau nhà xoay vào trong đó. Khi đè mạnh cây lau nhà xuống cái máy xoay, phần lau nhà của cây lau nhà sẽ xoay vòng. Tức là ở cây lau nhà là một hình thức của vòng quay ly tâm.

Tôi áp dụng nó vào ý tưởng của mình, thực tế hơn là các thang bộ của các tòa nhà lớn hay chung cư. Mỗi khi các bạn bước lên bậc thang thì sẽ tạo ra một lực xuống dưới bậc thang, và từ đó các thanh trục có ứng dụng vòng quay ly tâm sẽ nhận lực đó, chuyển lực xuống tuabin và tích trữ điện. Nói thì có vẻ đơn giản nhưng mà hạn chế của nó và mô hình vẽ thì rắc rối vô cùng. Ở đây tôi chỉ nói bao quát.

Vấn đề ý tưởng của tôi đã phần nào được giải quyết. Hôm mà tôi gặp nhỏ Ánh và Linh để bàn lại chốt ý tưởng, sau khi tôi đã nêu ra ý tưởng của mình:

– Đấy, hai người thấy hợp lý không? – Tôi hỏi hai đứa với vẻ mặt mơ hồ.

– Ừ, ờ. Nghe cũng được đó, nhưng… – Nhỏ Ánh nheo mắt.

– Nhưng gì? – Tôi vội chen vào.

– À Lít, hai đứa tui cũng có ý tưởng riêng với nhau hôm nay rồi. – Linh lên tiếng.

– Hở?

– Ừ thì tui có ý tưởng là máy hỗ trợ báo có người chết đuối. – Linh nói tiếp.

– Ừm, vậy giờ sao? À thì cứ làm đi, tui làm một mình cũng được, he. – Tôi gãi đầu cười để che giấu đi nỗi hụt hẫng bị cho leo cây. Mà thực chất thì có leo cây gì đâu, ai cũng có ý tưởng riêng. Nhưng tôi vẫn thấy ý tưởng mình đã vò đầu bứt tai để suy nghĩ ra nếu không được sử dụng thì còn gì thỏa mãn nữa.

– Hi hi, Lít ráng làm một mình nhen. Phải có giải đó, ai có giải thì bao mấy người khác đi ăn nhen. – Nhỏ Ánh lúc này cười nói với vẻ ngây thơ làm tôi bớt đi mối hờn dỗi. Nói đoạn, ba đứa giải tán.

Phần 2

Mấy hôm sau, trường có đợt hiến máu tình nguyện. Dường như đây là hoạt động định kỳ, nhưng đây là lần đầu tiên tôi biết được là có vụ này xảy ra. Bởi ở quê tôi có thấy hiến máu bao giờ đâu. Như thường lệ, tôi lại đi sớm đợi Linh.

Hôm nay không có Nam đi chung, tôi có cơ hội bắt chuyện với em.