Con cu vô địch

– Ngọc nhi, ngươi lại trốn đi đâu rồi ?
Mặc cho tiếng gọi của thiếu nữ. Một cậu bé tầm 14, 15 tuổi vẫn lủi người chạy đi rất nhanh. Cậu bé chạy một mạch gần 200 trượng mới dừng lại quay đầu ra sau nhìn. May sao không có ai đuổi theo cả.

Cậu bé cả mừng, bắt đầu đi xăm xăm về hướng mé tả. Nơi đó là nơi rất ít người dám đến, vì đó là một dãy các động lớn nhỏ gọi là “Mê động”. Ai mà vào trong động này thì chẳng còn biết đường về. Không ngờ cậu bé lại dám đến nơi này mới thật là kỳ.

Lúc này cậu bé đã tiến đến một cái động nhỏ xíu nằm ở góc trong cùng của “Mê động”. Do hình thể nhỏ nhắn nên cậu vào đó chẳng mấy khó khăn.
Cái động này thực ra lại chẳng ăn thông gì với các động khẩu kia. Vì thế nó chẳng khác gì một căn nhà bí mật để trú ngụ.

Tiêu Thanh Ngọc đã vào đến nơi. Cậu ngồi xuống một góc khuất lôi ra một quyển sách bằng da dê mỏng nhỏ cỡ một bàn tay.

Tiêu Thanh Ngọc nhìn ngắm quyển sách rất lâu. Quyển sách này đã rất cũ kỹ bên ngoài đề bốn chữ viết bằng nét thảo “Thần thương vô địch“.

Tối qua, lúc chui vào trong động này, tình cờ Tiêu Thanh Ngọc phát giác ra quyển sách nằm ở trong một hộc đá nhỏ để ở góc động. Do trời đã tối, nên cậu chưa kịp xem kỹ. Sáng nay. Vừa thức giấc Tiêu Thanh Ngọc đã trốn nhà ra đây lấy quyển bí kíp ra xem.

Tiêu Thanh Ngọc chậm rãi mở sách ra. Trong sách là những đồ hình vẽ các huyệt đạo và cách luyện công. Tiêu Thanh Ngọc xem một hồi thì không hiểu ra sao cả. Cậu thấy cách thức luyện công trong bí kíp khác xa so với những gì cậu được đại sư tỷ Hồng Hoa dạy.

Tiêu Thanh Ngọc tuy rất ngạc nhiên, nhưng cậu tự nhủ có lẽ đây là môn võ công lợi hại nên cách thức luyện tập của nó phải khác với bình thường cũng nên.

Từ đó, cứ có thời gian rảnh rỗi là Tiêu Thanh Ngọc lại bí mật đến đây luyện tập.

Thời gian đầu, cậu không thấy có gì khác với bình thường. Nhưng từ tháng thứ sáu trở đi thì chuyện lạ phát sinh. Tiêu Thanh Ngọc phát hiện mỗi lúc cậu vận công thì cái của quý dưới quần của cậu lại dựng cờ. Ban đầu, Tiêu Thanh Ngọc còn cố chịu đựng, nhưng về sau, con cặc vươn lên cứng ngắt cứ chọc liên tục vào phần y bên dưới khiến cho cậu rất khó chịu. Từ đó, cậu cởi truồng ra luôn để tập môn công phu “Vô địch thần thương” cho dễ.

Thời gian qua đi. Đã hơn một năm luyện tập nội công trên bí kíp. Tiêu Thanh Ngọc cảm thấy nội công mình chẳng cao hơn bao nhiêu, nhưng con cặc của cậu thì lại phát triển hết sức lạ thường.

Tiêu Thanh Ngọc để ý mấy sư huynh đệ cùng tuổi sống chung với cậu thì thấy con cặc của bọn chúng rất ít khi vươn lên to cứng, và nếu có vươn cứng đi nữa cũng chỉ to cỡ 2/3 thanh con cặc của cậu mà thôi. Thật là quái dị.

Tiêu Thanh Ngọc bắt đầu lo lắng. Cậu không dám xuống suối tắm chung với bọn bạn nữa mà tìm một chỗ khuất để tắm một mình hoặc cậu đợi đến đêm xuống mới ra suối tắm riêng.

Một hôm, khi Tiêu Thanh Ngọc đang tắm ở góc suối thì có tiếng chân người đi lại.

Tiêu Thanh Ngọc thất kinh vì đây là tiếng bước chân rất quen thuộc của đại sư tỷ Hồng Hoa.

Cậu vội núp vào trong góc khuất rồi ló đầu nhìn ra.

Bất ngờ, Hồng Hoa cởi bỏ y phục rồi bắt đầu bước xuống nước. Trong không khí oi bức của buổi tối nay thì việc tắm đêm thật là dễ chịu. Hồng Hoa lội đến ngang ngực rồi bắt đầu kì cọ thân thể. Nàng tắm rửa hết sức thoải mái và không ngờ rằng ở cách đó không xa có một cặp mắt đang say đắm nhìn mình.

Tiêu Thanh Ngọc càng nhìn càng thấy cuốn hút. Cậu không ngờ đại sư tỷ lại có thân hình tuyệt mỹ đến vậy. Cái thứ lấp ló bên trên mặt nước kia của đại sư tỷ sao mà no tròn và trắng như tuyết thế không biết.

Tiêu Thanh Ngọc nuốt nước miếng ừng ực. Cậu chỉ muốn xông ra cắn lấy một cái trên nhũ phong của đại sư tỷ mới thoả dạ.

Tuy nghĩ thì nghĩ vậy. Nhưng có cho vàng cậu cũng không dám làm thế vì đại sư tỷ võ công rất cao mà lại dữ dằn kinh khủng.

Tiêu Thanh Ngọc đứng đằng xa ngắm nghía một lúc, con cặc dựng cờ và bắt đầu rỉ ra một chút chất nhờn.

Nhưng đột nhiên cậu sực nhớ đến một việc quan trọng. Y phục của cậu để ở trên bờ rất gần với chỗ để y phục của đại sư tỷ. Nếu bất thình lình sư tỷ của cậu phát giác ra thì chỉ có nước chết.

Tiêu Thanh Ngọc biết thân nên không dám ở lại nhìn trộm nữa mà từ từ lùi dần vào sát bờ và hướng đến chỗ để y phục của cậu.

Khổ thay, khi Tiêu Thanh Ngọc chỉ còn mấy bước nữa thì đến được đống quần áo thì đột nhiên có tiếng bước chân của người thiếu nữ từ ngoài suối đi vào.

Tiêu Thanh Ngọc hồn vía lên mây chẳng còn suy nghĩ thiệt hơn gì nữa vội lao người đến ôm hết y phục rồi phóng chạy.

Phần 2

Cậu chạy rất nhanh vì sợ người đại sư tỷ phát hiện ra. Khi về đến phòng rồi mà vẫn không thấy ai đuổi theo Tiêu Thanh Ngọc mới hết sợ hãi. Cậu vội đốt đèn lên rồi lấy y phục ra để mặc.

Nhưng cậu bé lại bị một phen kinh hãi vì y phục của cậu lại có lẫn cả y phục của người đại sư tỷ ở trong đó. Tiêu Thanh Ngọc hiểu ra vì cậu quá sợ nên đã ôm cả y phục của người đại sư tỷ ở gần đó mà chạy. Bây giờ thì Tiêu Thanh Ngọc không biết làm sao. Nếu cậu quay lại chỗ cũ thì chắc chắn không ổn. Còn nếu để bộ y phục này ở đây thì cũng không xong. Vò đầu, bứt tai một hồi cuối cùng cậu bé quyết định mang bộ y phục này ra phía sau vườn chôn kín.

Cậu vừa chôn xong thì chợt nghe thấy có tiếng kẻng đánh ầm ầm ở đằng trước. Hình như có kẻ đột nhập vào nhà bị phát hiện nên mọi người mới gõ kẻng như thế.

Tiêu Thanh Ngọc kinh ngạc vội quay người vào nhà, nhưng cậu mới chạy được vài bước thì chợt thấy một bóng trắng từ trong nhà chạy ngược ra vườn.

Tiêu Thanh Ngọc vội thét lên một tiếng vung tay đánh 1 chưởng vào bóng trắng.

Bóng trắng bị bất ngờ không tránh kịp, nhưng y chỉ bị khựng lại một chút rồi tiếp tục lao người đi.

Đằng sau có 3 người đàn ông lực lưỡng và hai cô gái chạy tới. Họ vội hỏi Thanh Ngọc xem kẻ đột nhập nọ chạy đường nào. Thanh Ngọc khuôn mặt kinh hãi vội chỉ tay về phía trước trong lúc toàn thân rung động.

Khi mọi người đuổi theo rồi cậu bé mới lấy lại bình tĩnh vội chạy theo sau. Mọi người sục sạo suốt đêm nhưng không thấy gì nên quay trở về.

Đến sáng, Tiêu Thanh Ngọc bắt đầu tìm kiếm đại sư tỷ Hồng Hoa thì không thấy nàng ta đâu. Cậu ra bên bờ suối cũng không thấy dấu vết. Tiêu Thanh Ngọc rùng mình nhớ lại hình như bóng trắng đêm qua bị cậu đánh trúng một chưởng chính là đại sư tỷ.

Tiêu Thanh Ngọc lo lắng vội ra phía sau vườn nhìn ngó. Cậu đoán chắc đại sư tỷ đã trốn đâu đó ở “Mê động” mà thôi.

Tiêu Thanh Ngọc nghĩ vậy vội tiến về phía “Mê động”. Vừa đi vừa nhìn ngó. Chẳng mấy chốc cậu đã phát hiện dấu chân của đại sư tỷ và bắt đầu lần theo.

Khi cậu đến trước một động khẩu thì thấy thân hình của đại sư tỷ đang ngồi khuất sau khe cửa đá.

Tiêu Thanh Ngọc nhẹ nhàng bước vào thì Hồng Hoa vẫn còn đang ngủ.

Cậu ngắm nghía thân hình loã thể tuyệt đẹp của Đại sư tỷ mà phát thèm. Cậu biết suốt hôm qua đại sư tỷ của mình đã bị một phen kinh hoàng nên mới mệt mỏi ngủ thiếp đi như vậy.

Nhìn sư tỷ ngủ với đôi nhũ phong lên xuống nhịp nhàng theo từng hơi thở thật là khuyến rũ làm sao. Tiêu Thanh Ngọc còn nhận thấy lớp rừng cây thiên nhiên dài mịn và đen bóng lộ rõ dưới làn da trắng bạch mê người ở bên dưới thân của người sư tỷ xinh đẹp mỹ lệ.

Cái khe hồng hồng ẩn lộ ở bên dưới khu rừng cây gần tiểu khúc khiến cho Tiêu Thanh Ngọc mới nhìn thấy phải choáng váng mặt mày, hai má đỏ bừng, trái tim đập mạnh thình thịch.